Buổi sáng, dì giúp việc đến nấu cơm, Ngô Đồng bảo dì ấy gọi người qua xử lý kính vỡ trong nhà tắm.
Hai ngày sau là lễ hội Dù, trước đó Ngô Đồng đã nói Trương Sậu theo cô ra ngoài, vì cô muốn tìm kiếm nguồn cảm hứng từ phong tục tập quán của nơi này. Cô cất cây dù màu cam vào túi Trương Sậu, cô không cảm ơn, anh cũng không hỏi lý do.
Trương Sậu luôn cầm dù che cho cô, còn Ngô Đồng dừng bước rất lâu trước mỗi khung cảnh cô cảm thấy đáng giá, sau đó thận trọng bấm chụp.
Cô dành tất cả thời gian cho việc chụp ảnh, từ ban ngày cho đến tối.
Như thể cô sợ không lâu sau nữa, cô sẽ đánh mất cơ hội chụp ảnh mãi mãi.
Chạng vạng thứ Sáu, cả hai trở về trong tình trạng ẩm ướt, có phần lôi thôi.
Ngô Đồng nhanh chóng về phòng ngủ, cất máy ảnh cẩn thận. Sau đó cô bước ra, nhìn Trương Sậu, nhẹ nhàng cất lời: “Chất lượng dù tệ thật.”
Trương Sậu liếc cô.
Anh biết cô đang nói về thời điểm gió mạnh đột ngột nổi lên, cây dù nhỏ màu cam che trên đầu Ngô Đồng bị lật ngược, Trương Sậu cố sửa lại nhưng nào ngờ khung dù cũng gãy, mưa trút xuống cả hai.
May sao Trương Sậu phản ứng nhanh, lập tức lấy cây dù đen to của mình ra, kịp thời bảo vệ máy ảnh của Ngô Đồng không bị ướt.
Trương Sậu chậm rãi đáp: “Đúng vậy, lần sau hạn chế mua mấy thứ đồ linh tinh vô dụng thôi.”
Ngô Đồng phì cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-dong-duoi-mua-rao/3722311/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.