Ngày thứ mười sau khi tháp trắng sập, con đường xuống núi của thôn làng đã thông thoáng.
Xe công trình lên núi một cách khó khăn rồi bắt đầu sửa chữa tháp trắng.
Trương Sậu bảo anh phải xuống núi.
Ngô Đồng nói anh vẫn chưa cho cô biết hai manh mối còn lại.
“Tìm Ngô Đồng không phải chuyện một sớm một chiều.”
Ngô Đồng gật đầu: “Vậy phải xem lòng kiên nhẫn của tôi đủ lâu không.”
“Cô có thể sẽ bị thương lần nữa.”
“Ồ? Anh nghĩ tôi sợ?”
Cô không có lý do gì để từ bỏ vào lúc này.
Đường xuống núi đã thông thoáng, cả hai quyết định rời khỏi Bắc Sơn trước.
Ngô Đồng không mang nhiều đồ, chỉ cầm máy ảnh theo, để trong túi Trương Sậu.
Trương Sậu nổ máy, chở hai người xuống núi.
Cả hai gần đến chân núi, điện thoại Trương Sậu reo vang.
Ở đây bắt đầu có tín hiệu.
Trương Sậu không nghe máy, ấn nút tắt.
Xuống núi nhanh hơn lên núi nhiều.
Gần trưa, Trương Sậu chở Ngô Đồng tới trước cửa nhà cô.
Ngô Đồng lấy máy ảnh, tháo mũ bảo hiểm, đưa cho Trương Sậu.
Trương Sậu vươn tay nhận nhưng Ngô Đồng không buông tay.
Cô nở nụ cười: “Tôi sẽ nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nữa tôi sẽ gọi cho anh.”
Trương Sậu không tháo mũ bảo hiểm.
Hôm đó, anh nói tìm Ngô Đồng không phải chuyện ngày một ngày hai, Ngô Đồng phát hiện anh có tâm lý kháng cự nhẹ, nhưng ban đầu tìm thấy cô, anh không phải như thế.
Ngô Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-dong-duoi-mua-rao/3719332/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.