Đối với bộ tộc Nhan thị ta chung quy vẫn là người ngoài, có điều như vậy cũng tốt, ta rồi cũng phải rời đi, đến thời điểm đó, ngươi có nguyện ý đi theo ta không." Ôn Nhã ôm tiểu lang nhỏ giọng nói, tuy nàng đã hòa nhậo lối sống của người dị tộc, nhưng thân phận nàng rất đặc thù khó tránh khỏi ngày sau không có người tìm tới.
Lúc chạng vạng, Ôn Nhã mang theo tiểu lang đi ra ngoài tản bộ, ai nấy cũng không dám ngó nhìn nàng, cũng không dám lớn tiếng trò chuyện.
"Nói cho các ngươi nghe, ta theo Phiền thiếu chủ phiêu bạt giang hồ đã lâu, các ngươi chưa biết, vân đình có bao nhiêu là đẹp. Ta đã từng đi qua hoàng cung vân đình, trong đó có bao nhiêu là mỹ nữ a, so với nữ tử trong tộc còn đẹp hơn nhiều." Cách đó không xa, nàng liền nghe người nào đó đang phấn khởi nói, Ôn Nhã lập tức sững sờ tại chỗ.
Vân Đình. Đã bao lâu nàng chưa nghe qua tin tức của Vân Đình, đột nhiên nghe được những tưởng là đang mơ.
"Thời gian trước, thái hậu Vân đình bị bệnh, còn rộng rãi chiêu hạ danh y, lúc đó ta có việc phải xử lý, bằng không đã tiến vào cung chữa bệnh cho thái hậu." Người kia noi khoác, người bên cạnh thì ao ước, không có chút hoài nghi lời người kia nói.
Ôn Nhã tìm một chỗ trống ngồi xuống, lẳng lẳng nghe hắn nói khoác.
"Các ngươi còn chưa biết, may là ta không đi. Ta nghe nói có một đại phu chữa khỏi bệnh cho thái hậu, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghinh-phung-hoan-trieu/2705160/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.