“ Vân Lâm , ta không biết hiện tại huynh đến cùng là suy nghĩ như thế nào , hay là chỉ bởi vì huynh cảm thấy hổ thẹn với ta nên mới nói ra những lời như vậy , nhưng nếu huynh thật sự muốn bồi thường cho ta , vậy xin huynh buông thả ta đi , đây mới chính là đều tốt nhất mà huynh bồi thường cho ta “. Ôn Nhã thở dài , nói đến từ rời khỏi , nàng tuy rằng trong tâm cũng không muốn , nhưng nàng biết rất rõ chỉ có thể rời khỏi mới chính là lựa chọn chính xác và tốt nhất cho nàng .
“ Nàng đừng hòng mơ tưởng ! Vân Lâm tựa hồ có hơi khó chịu , hô hấp cũng bất đầu gấp gáp hẳn lên .
“ Huynh mới vừa tỉnh lại , vẫn là nên nghỉ ngơi một chút , ta đi mời đại phu đến xem cho huynh .” Nhìn thấy Vân Lâm như vậy , Ôn Nhã cũng không muốn nói thêm gì , không để ý đến Vân Lâm , liền rời khỏi lều vải .
“ Đại tiểu thư , vừa mới rời khỏi đại mạc , tại sao người không chịu quay về ? Chúng ta cứ thế mà đi như vậy , thật sự không còn liên quan gì sao ? Nếu hoàng thượng biết chúng ta rời khỏi , nhất định sẽ tức giận .” Cách lều vải không xa , Nguyệt Hồng vẻ mặt hoài nghi nhìn Ôn Nhã , không chào hỏi một tiếng đã liền đi , hoàng thượng nhất định sẽ bị Ôn Nhã chọc đến tức chết .
“ Tức giận thì có gì tốt ? Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghinh-phung-hoan-trieu/2705110/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.