Còn không nhanh ra đây?
Sở Vĩ Vĩ ngây người "bị phát hiện rồi sao?"
Rầm...
Au...
Sở cô nương, sao lại chui vào tủ trang phục của ta vậy? Là nhớ ta quá nên muốn tìm kiếm hơi ấm sao? Như vậy chi bằng trực tiếp ôm lấy ta, có phải là sẽ ấm hơn không?
Khốn kiếp! Tên Thực Thần này thật quá lưu manh mà, hắn lấy ở đâu ra cái tự tin đó chứ.
Thực Thần mỉm cười "sao lại im lặng vậy?"
Ta...
Vừa nãy có phải đã phát hiện ra được gì rồi không?
- Tại sao ngài lại giam giữ Quỷ Diệm? Huynh ấy không phải là sư đệ của ngài sao?
Đó là việc của ta và đệ ấy, Sở cô nương chớ có xen vào mà chuốc lấy phiền phức!
Ngài...
Hửm? Sở cô nương còn lời gì muốn nói với ta sao?
Xin ngài hãy tha cho Quỷ Diệm "huynh ấy là một người tốt".
Ta biết Quỷ sư đệ của ta là một người tốt! Nhưng đổi lại là quá cứng đầu.
- Dẫu nói như thế nào thì huynh ấy cũng là sư đệ của ngài, ngài nỡ ra tay sát hại đồng môn của mình sao?
Không có gì mà Thực Thần ta không nỡ cả!
Vậy nếu như hôm nay tôi nhất quyết phải đưa được Quỷ Diệm rời khỏi đây thì sao?
Với khả năng của cô sao?
Phải!
Vậy ta đây cũng muốn được mở mang tầm mắt. Sở cô nương sẽ đưa người rời đi bằng cách nào đây?
Ngài khỏi thách thức ta!
Nào...để ta ôm cô một cái nào, nói thật chứ mới có vài hôm xa cách mà ta đã nhớ cô đến quên ăn mất ngủ rồi đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284261/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.