"Hồng Tụ công chúa, cô quá tự cao tự đại rồi !"
Ha ha...đương nhiên là ta có quyền tự cao tự đại rồi "vì ta là một công chúa".
- Nếu cô nghĩ vậy thì cô cứ ra tay đi "để xem sau khi cô ra tay với tôi xong thì cô sẽ thê thảm đến mức nào".
Hừ...Sở Vĩ Vĩ, cô đừng bao giờ xem sự tồn tại của mình quá quan trọng như vậy. Giết chết một tiểu tiên nữ như cô thì sẽ khiến Hồng Tụ ta phạm phải luật trời sao ? Cô đừng quên ta là con gái của Huyền Thiên Thượng Đế, để xem ta giết cô xong thì ai dám làm gì ta nào.
(Sở Vĩ Vĩ thật sự rất bất lực, Bạch Hạc đang giúp cô vận khí đẩy chất độc ra ngoài thì bất thình lình cô bị Hồng Tụ cướp đi : không chỉ độc tố không được đẩy ra ngoài, mà còn liên luỵ đến Bạch Hạc ca ca của cô).
Hồng Tụ vung kiếm ra "Sở Vĩ Vĩ cô có trách thì trách bản thân mình quá ngốc nghếch, tự dưng lại chạy theo phu quân của ta, ta nói cho cô biết : dù Bạch Túc Duật không yêu ta đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không bao giờ để cho hai người được ở bên cạnh nhau dù trong một khắc ngắn ngủi !"
- Hồng Tụ công chúa, cô muốn giết ta thì cứ giết...không cần phải nhiều lời như vậy đâu.
Giết cô là điều tất nhiên rồi. Nhưng ta muốn nói rõ hơn với cô "Kiếp sau nếu cô vẫn được làm người...thì cô nên nhớ là tránh xa phu quân của người khác ra, nếu không thì cô cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284233/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.