"Sở nhi, Sở nhi..."
Bạch Túc Duật giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ "mình lại mơ thấy Sở nhi, cũng không biết giờ này Sở nhi thế nào rồi !"
Bạch Túc Duật đứng lên, đi đến bên giá để nhạc cụ, đưa tay sờ lên chiếc đàn màu xanh ngọc, đã rất lâu rồi mình chưa từng chạm đến.
- Sờ ngắm thật lâu "đây là chiếc cổ cầm của mẹ để lại !"
……………
Bạch Túc Duật ôm đàn thong dong đi đến bên vách núi ngồi gảy lên khúc nhạc u buồn. Tiếng đàn vang xa vạn dặm..."Sở nhi, Túc Duật hy vọng tiếng đàn này sẽ truyền đến bên tai nàng".
***
Đúng như mong đợi...
Tiếng đàn của Bạch Túc Duật thật sự đã đến Cung của Sở Vĩ Vĩ.
- Cô đang ngủ chợt nghe tiếng đàn từ đâu vọng đến khiến cô phải tỉnh giấc ! Cô khoác tấm áo choàng lên vai rồi nhẹ nhàng bước ra triền dốc nhìn xuống phía rừng trúc "chẳng thấy gì, chỉ thấy hun hút một màu đen của bóng đêm, bầu trời đêm nay lại không có ánh trăng, ánh sáng của những vì sao không đủ sáng để cô nhìn thấy rõ cảnh vật".
- Tiếng đàn ấy cứ văng vẳng bên tai, tiếng đàn nghe thê lương não nuột lòng người "chủ nhân của tiếng đàn này chắc chắn là đang mang một tâm trạng thê lương biết nhường nào, nhưng tiếng đàn này thật sự rất say lòng người...ta lại rất muốn biết chủ nhân của nó như thế nào !"
Sở Vĩ Vĩ lướt qua rừng trúc rời khỏi Không Linh Sơn, cô bay qua vài dãy núi...Tiếng đàn càng lúc càng gần bên tai.
- Chân cô chợt khựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284203/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.