"Sở nhi"
Dạ !
- Bên kia đẹp lắm, chúng ta qua đó nhé !
Dạ !
Sở Vĩ Vĩ nhìn cảnh vật đến si mê "nơi này đẹp quá sư phụ "
Ừm...
"Ngày xưa ta thường ngồi đây luyện đàn".
- Vậy sư phụ đàn cho Vĩ Vĩ nghe có được không ạ ?
Được...
- Bạch Túc Duật trang nhã gảy lên khúc nhạc động lòng người !
- Sở Vĩ Vĩ nghe đến say sưa...
"Sở nhi"
Dạ !
- Đến đây...
Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng, thanh thoát đi đến bên cạnh Bạch Túc Duật "sư phụ gọi con".
Ừm...
"Sở nhi đến đây, sư phụ dạy Sở nhi đàn".
Thật không sư phụ ?
Ừm !
Sở Vĩ Vĩ vui vẻ đến ngồi cạnh sư phụ.
Bạch Túc Duật kéo Sở Vĩ Vĩ ngồi kề bên, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay Sở Vĩ Vĩ và đặt lên dây đàn và bắt đầu gảy...
- Đứng cách đó không xa, là gương mặt đầy ghen tỵ và vô cùng căm phẫn của Diễm Lệ tiên tử !
"Bạch Túc Duật ta hận huynh".
……
"Sở nhi"
"Sư phụ"
- Sư phụ nói trước đi ạ !
Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ thật lâu...
"Sư phụ sao vậy ?"
Ta...ta..."Sở nhi có thể đừng rời xa ta không ? Mãi mãi bên cạnh sư phụ ! Được không ?"
Ơ..ơ...ơ...
Bạch Túc Duật không hiểu tại sao mình rất mong đợi câu trả lời từ miệng cô !
Sở Vĩ Vĩ trầm tư...
"Sở nhi"
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "dạ được ạ !"
- "Ngoặc tay"
Sở Vĩ Vĩ hơi bị sốc "sư phụ lại còn muốn ngoặc tay, không ngờ rằng sư phụ cũng có lúc trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284180/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.