Sở Vĩ Vĩ thức dậy sớm, vươn vai rồi bước xuống giường...ừm, buổi sáng ở đây thật mát mẻ !
- Nghe có tiếng chim ca ríu rít bên ngoài cửa sổ, cô chớp chớp mắt "tiếng chim hót hay quá".
Cốc...cốc...cốc...
"Sở nhi"
- Là sư phụ đây, Sở nhi đã dậy chưa ?
Sở Vĩ Vĩ mãi mê nhìn cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ nên không để ý đến tiếng gõ cửa, cũng như tiếng của Bạch Túc Duật.
Bạch Túc Duật đợi mãi mà không thấy Sở Vĩ Vĩ ra mở cửa nên đẩy cửa bước vào phòng ! Thấy cô đứng bên cửa sổ nên bước đến bên cạnh cô...
"Sở nhi"
A..."sư phụ đến rồi".
"Nhào thẳng vào lòng Bạch Túc Duật, không chút do dự...ôm chặt"
Bạch Túc Duật nhíu mày "Sở nhi..."
Dạ !
"Sở nhi không được nghịch ngợm nữa ! Đây là Thánh Cung, con phải nghiêm túc vào".
Vĩ Vĩ xin lỗi sư phụ "chỉ tại..."
Tại thế nào ???
- Thì tại con nhớ sư phụ !
Được rồi, sư phụ không có ý muốn trách Sở nhi đâu. Chỉ là ở đây đông người, và cũng là nơi trang nghiêm nên sư phụ nhắc nhở Sở nhi thôi.
"Con biết rồi ạ, sau này con sẽ không bao giờ như thế nữa !"
Bạch Túc Duật ngỡ ngàng "Sở nhi vừa nói gì ?"
Con biết, con sai rồi. Từ đây về sau con sẽ giữ khoảng cách với người !
"Sở nhi"
- Dạ, Vĩ Vĩ không làm phiền sư phụ nữa ! Con về phòng đây ạ !
Về phòng sao ? Nhưng đây là phòng của Sở nhi mà.
Ồ..."vậy sư phụ về phòng người đi, con muốn nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/284179/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.