Sắc mặt Cổ Mộc Hi trở nên lạnh lùng hơn "nếu như mình đoán không nhầm thì tên ngồi gảy đàn kia chính là Thẩm Thanh Hà: đệ nhất mỹ nam trong truyền thuyết!"
Xoạc...
Cạch...
!!!
Thanh Hà vô cùng bất ngờ khi bị người khác chém rớt mặt nạ trên mặt xuống, lại còn là một đứa bé vắt mũi chưa sạch. Đứa bé này thân thủ quá bất phàm "vừa rồi mình không thể trở tay kịp".
Cổ Mộc Hi nhìn Thanh Hà không chớp mắt "hắn đúng thật là rất khôi ngô anh tuấn".
Thanh Hà khẽ hỏi "bé con, sao lại chém vỡ mặt nạ của ta?"
- Ta thích chém thì chém thôi, cần gì phải có lý do!
Thanh Hà mỉm cười "haiz...sao lại có một bé con không thích nói lý lẽ như thế chứ?"
- Vậy thì thế nào?
Nhưng cậu bé đáng yêu à! Giữa chúng ta không hề có thù oán. Tên ta là Thẩm Thanh Hà, còn...
- Ta biết!
Thanh Hà khó hiểu nhìn Cổ Mộc Hi, mắt dừng lại trên chiếc ngọc tiêu được cột dọc theo thắt lưng cậu "Chiếc ngọc tiêu kia...đó không phải là ngọc tiêu của nương tử sao? Sao lại trên người của cậu bé này chứ?"
Cậu bé cho ta hỏi một câu có được không?
- Cứ hỏi...
Cậu bé có quan hệ gì với Sở Vĩ Vĩ?
- Người là mẹ ruột của ta!
Mặt mày Thanh Hà trở nên ngờ nghệch ra "Nương tử từ bao giờ đã có con? Vậy đứa bé này...nhưng, kể từ ngày thành thân cho đến ngày nàng ấy tức giận bỏ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/1899745/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.