Bẩm nương nương "Thừa Tướng xin cầu kiến!"
Bựt...
Dây đàn chợt đứt!
Cho mời...
Sở Vĩ Vĩ rơi nước mắt "dây đàn đã đứt, tình duyên đã tận".
Bạch Túc Duật nhìn Sở Vĩ Vĩ chằm chằm "Sở nhi, tay nàng sao vậy?"
- Thiếp không sao!
Nàng đưa tay ta xem...
Nàng còn nói không sao, chảy máu nhiều thế này rồi.
- Túc Duật!
Hửm?
Chàng đến đây có việc gì?
Ta đến thăm nàng!
- Túc Duật, thiếp có hỷ rồi...
Bạch Túc Duật khựng lại "Sở nhi, ta biết".
- Có phải là chàng hận ta lắm không?
"Sở nhi"
Ta không hận nàng "ta chỉ thấy tim mình đau nhói!"
- Thiếp xin lỗi!
Nàng không có lỗi "ta hiểu nàng có nỗi khổ của nàng, ta không trách nàng".
- Chàng nên quên thiếp đi, giữa chúng ta...
Nàng đừng nói nữa, nàng yên tâm, dẫu có thế nào đi nữa thì ta cũng mãi mãi yêu nàng.
- Không, Túc Duật à, hãy quên thiếp đi.
"Sở nhi, ta không làm được".
Ta sẽ mãi mãi bên cạnh nàng, bảo vệ nàng. Chỉ cần nàng được bình an và hạnh phúc...
- Chàng hà tất phải thế!
……………
Báo...
Bẩm nương nương "quân Đại Đô đang tấn công và họ đang phá cửa vào Thành!"
- Bạch Ninh, ngươi hạ lệnh mở cổng Thành cho đại quân của Đại Đô vào Thành!"
Nương nương, chuyện này...
- Ngươi cứ làm như ta nói!
Bạch Ninh tuân lệnh...
Nương nương, người thay giáp phục đi.
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/1899737/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.