Oẹ oẹ oẹ...
Nương nương người không khỏe sao?
Ta không sao!
- Bạch Ninh, ngươi lui xuống đi.
Ọ ẹ...ọ ẹ...
Nương nương, người thật sự không sao chứ?
- Ta ổn!
Ọ ẹ...
Bạch Ninh nhíu mày "Nương nương cứ khăng khăng bảo không sao, nhưng sao mình cứ thấy nương nương không ổn chút nào vậy chứ?"
Bạch Ninh trầm tư suy nghĩ một lúc "Nương nương thân phận tôn quý, không thể để quân y tuỳ tiện thăm khám".
Cuối cùng thì Bạch Ninh quyết định gửi đến Lập Thành một bức thư "nhờ Trúc Bạch đến Dực Thành một chuyến để thăm khám giúp Sở Vĩ Vĩ!"
……………
Sở Vĩ Vĩ mệt mỏi ngồi nhìn đĩa thức ăn được đặt trên bàn!
"Đồ nhi"
- Sư phụ "sao người lại đến đây?"
Ta nghe tin con không được khỏe nên đến tức tốc đến Dực Thành xem thế nào.
- Vất vả cho sư phụ rồi!
Nào, để sư phụ xem mạch cho con, xem con có vấn đề gì.
- Vậy đồ nhi làm phiền sư phụ rồi.
Trúc Bạch thăm mạch xong thì cười thật tươi "Chúc mừng con, đồ nhi của ta..."
- Con bị sao vậy sư phụ? Gần đây con thấy mình thường xuyên mệt mỏi và hay "oẹ..."
Ha ha ha ha...
Sư phụ cười gì ạ?
Chúc mừng con đã mang thai!
Phụt...
Khụ khụ khụ...
- Sư phụ người chắc chắn là không nhầm lẫn gì chứ?
Chắc chắn...
Sở Vĩ Vĩ ngồi ngây ra như pho tượng "mình mang thai thật sao?"
Con sao vậy đệ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/1899736/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.