Nói mau, gọi ta đến có việc gì?
Ta nhớ nàng nên gọi nàng đến chỉ để nhìn mặt nàng...
Đồ đáng ghét! Dám trêu đùa ta đó sao?
Ta không có, ta thật sự rất nhớ nàng.
Ngài đừng quên mình là Hoàng Đế đó, nên chú ý đến ngôn từ của mình.
"Vĩ nhi, trước giờ khi ở bên cạnh nàng, ta chưa từng xem mình là Hoàng Đế!"
Sở Vĩ Vĩ thầm nghĩ thì đúng là như vậy thật, Cổ Mộc Xuyên chưa từng xưng "trẫm" với cô bao giờ.
Ta thật sự muốn nói với nàng là ta rất thích nàng, từ ngay lần đầu tiên gặp gỡ! Ta đuổi tất cả cung tần mỹ nữ trở về cũng là vì nàng, ta chỉ muốn nàng là người phụ nữ duy nhất của ta và cũng là Hoàng Hậu của ta. Vậy nên, ta không hề muốn tuyển tú.
"Mộc Xuyên! Giữa chúng ta sẽ không thể nào..."
Tại sao?
Ta không yêu ngài!
Nàng vì Bạch Túc Duật sao?
Sở Vĩ Vĩ im lặng không lên tiếng.
- Nàng và Bạch Túc Duật mãi mãi sẽ không bao giờ có khả năng đâu.
Sở Vĩ Vĩ đương nhiên là hiểu rõ điều đó!
Cả hai cùng rơi vào im lặng.
Cổ Mộc Xuyên ôm lấy Sở Vĩ Vĩ "Vĩ nhi, nàng thử một lần tiếp nhận ta, được không?"
Ta...
Sở Vĩ Vĩ đẩy Cổ Mộc Xuyên ra rồi vội chạy thụt mạng!
Đồ khốn kiếp Cổ Mộc Xuyên...
……………
Thấm thoát đã đến kỳ tuyển tú nữ, Hoàng Cung mở tiệc...nhộn nhịp tưng bừng!
Sở Vĩ Vĩ thở dài "họ đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghin-kiep-nguyen-yeu-nang/1899716/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.