Chung Nguyên không dám về nhà mình, bởi anh vẫn khiếp sợ vìcảnh tượng tối hôm trước cứ ám ảnh, anh bám theo Tô Di về nhà cô ngủ.
Tô Di không chút hào hứng, cô nàng ấm ức than:
"Nếu vậy mọi người lại hiểu nhầm chúng ta sống chung thì chết".
"Sống chung thì sống chung, sợ gì chứ? Chúng ta tình nghĩa sâu nặngthế này, cậu cũng không thể thấy chết mà không cứu phải không?".
Chung Nguyên cố làm ra vẻ sợ sệt.
"Trời ơi! Cậu không thể cứ dùng mãi cái cớ gặp ma này để tới nhà mình ăn không, uống không và ở không, đã thế lại còn mang tiếng cho mìnhnữa!".
"Được thôi, cùng lắm thì tiền lương tháng này mình không lấy nữa được chưa? Coi như làm không công cho cậu".
Xem ra Chung Nguyên đã bị bức tới cùng đường rồi.
Chỉ thấy khuôn mặt lúc nào cũng cứng nhắc của Tô Di dần tươi như đóa hoa rạng rỡ dưới ánh đèn.
"Sao cậu không nói sớm nhỉ, có tiền dễ làm việc, nào, vào đây ngồi".
Chung Nguyên đau khổ thốt lên một câu: "Thật vô liêm sỉ, sao mình lại có loại bạn bè như cậu nhỉ?".
Chỉ cần có tiền trong tay Tô Di chẳng thèm để ý Chung Nguyên nói gì.Cô gạt Chung Nguyên sang một bên rồi vui vẻ đi tắm. Chung Nguyên độtnhiên cảm thấy hơi đói, anh đi tới tủ lạnh của Tô Di lục một hồi, nhưngchẳng tìm thấy thứ gì có thể ăn được. Anh không tài nào chịu được cô bạn Tô Di lười biếng này nữa, liền nói vống vào trước cửa phòng tắm:
"Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-oan-toc-xanh/2305189/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.