Ngự thư phòng.
Nàng thấy công công đứng ngoài biết là thánh thượng đang có người diện kiến nên hỏi công công.
"Ai đang tiếp phụ hoàng vậy?"
"Là thái sư Nhất Sinh."
Nàng nhấn mạnh lời của mình. "Thái sư?"
Uyển Như nghiêng đầu nghĩ: Người sẽ dạy mình sao? Không biết là người như nào mà còn được yết kiến riêng thế này.
Công công nói tiếp. "Uyển công chúa muốn vào trong bái kiến phụ hoàng có lẽ là để lần sau thì hợp tình hơn."
"Ta muốn vào trong. Ngươi hãy báo với phụ hoàng rằng ta đến để trình báo vài việc.
Công công cúi đầu đi lùi nói. "Vâng."
Nàng đứng ở ngoài cửa đột nhiên nghĩ đến mấy thư đồng mình còn chưa gặp: Có nên mời họ đến thưởng trà cùng mình không nhỉ?
Công công đi ra nói. "Hoàng thượng cho người vào."
Nàng đi vào thấy một bóng lưng mặc áo quan đỏ. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó. Có vẻ người đó cũng cảm nhận được có người nhìn mình đầu quay nhẹ nhìn nàng rồi quay lên.
Nàng chợt giật mình trở về cái lý trí của mình đi đến chỗ phụ hoàng nói.
"Bái kiến phụ hoàng."
"Miễn lễ."
Nàng nhìn người tên là Nhất Sinh kia.
Là một thái sư còn trang tráng, da trắng buốt nhưng ánh mắt xa xăm, sâu hoắm kia đã toát lên được vẻ đẹp của một người đầu toàn sạn.
Công công đi đến chỗ thái sư tiễn hắn đi.
Nàng đi đến chỗ phụ hoàng nói.
"Nhi thần bóp vai cho người nhé."
Phụ hoàng gật gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392714/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.