Nàng ở nhà Trang Vân, phụ cô ấy rửa rau. Trang Vân vẫn trầm tính từ sáng nay đến giờ, đột nhiên nói.
"Hạ Lan, sáng nay cô nương và phu quân của cô nương có nói về hổ ma trành, nó có liên quan đến con trai ta sao?"
Nàng gật đầu nói. "Chắc hẳn cô nương cũng đã nghe danh tính của nó ở nơi này rồi đúng chứ?"
"Ta biết, hổ ma trành cai trị nơi này. Đó chính là nỗi khiếp sự của vùng núi này. Chẳng lẽ con ta đã bị nó bắt đi?"
"Thằng bé đi vào buổi sáng mà vẫn bị nghĩa là con hổ này đã rất bành trướng rồi, mà sao nơi này lại không mời pháp sư về đuổi nó đi?"
Trang Vân bất lực cười khổ rồi nhìn vào một ngôi nhà xập xệ không xa nói.
"Cô nương nhìn đấy. Lương thực còn không đủ lấy đâu ra mà mời thầy về."
Nàng nhìn theo hướng tay Trang Vân chỉ mà thở dài: Nơi này quá thích hợp để đám hổ này lộng hành mà.
Uyển Như từ nãy giờ không thấy Bạch Tiếu nói.
"Không biết La Hán đi đâu mà giờ còn chưa về?"
Vân cô nương cười nói. "Hay là cô nương đi lên đồi xem phu quân cô nương về chưa?"
Trang Vân mới nói xong thì từ đằng xa bóng dáng của thiếu niên có y phục đen tuyền bước tới.
Uyển Như chạy đến hỏi. "Mọi chuyện đều ổn chứ?"
Bạch Tiếu gật đầu nói. "Ổn."
Nàng thấy Bạch Tiếu cầm giỏ nấm ngon liền giật lấy chạy đi đến chỗ Trang Vân.
"Vân cô nương đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392710/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.