Như vừa lòng với phản ứng e sợ của nàng, ngón tay hắn càng không ngần ngại vén tiết khố đâm thêm mấy phát vào cửa huyệt. Nàng giật giật cả người, ngón tay thô to, kèm theo vết chai sạn nhiều năm cầm gươm, cầm kích làm cho nàng cảm giác sắp ngất đi!
-Thượng… Quan …Nam Dương … đừng mà…
Hắn trong tư thế ám muội như thế này, vật dưới thân không hề suy giảm chí khí mà càng ngày càng ngẩn cao đầu như muốn vọt vào người nữ nhân hắn gọi là “di nương” này! Thật đúng là không biết xấu hổ! Nhưng nếu nàng còn không biết sống chết mà nói thêm vài lời thì …
Bàn tay to bỏ mặc lời van xin của ai, vẫn kéo tiết khố ra làm cho mặt Chiêu Lan tái xanh. Qua ký ức hoan ái lần trước với Đào Văn Vũ, thật sự nàng rất sợ, sợ cái cảm giác đó, cái cảm giác đó sống không bằng chết đi! Tất cả cảm nhận của nàng lúc đó hoàn toàn do nam nhân trên người điều khiển, nàng không thể làm gì cả! Trừ việc hứng chịu cơn đau pha lẫn cảm giác khó diễn tả thì nàng thật sự không biết nó gọi là cảm giác gì!!!
Nàng bỏ mặc cái bàn tay đang khám phá nơi cửa mình của bản thân, hai dòng lệ nóng đổ ra tự lúc nào. Từ những tiếng nấc nơi cổ họng, nàng bật khóc thành tiếng!
Tiếng khóc của Chiêu Lan kéo hắn về thực tại! Hắn đang làm gì đây?! Hắn định cưỡng bức kế mẫu?! Đây chẳng phải loạn luân sao?! Hắn đúng là điên rồi!
Hắn vội bỏ bàn tay đang làm loạn kia, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen/53851/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.