-Tiểu thư, tỷ cười cái cho A Hạnh xem được không?!
A Hạnh thật sự rất sợ, tiểu thư ngồi dậy gương mặt lại vô hồn. Cô đút một muỗng thì tiểu thư ăn một muỗng, hoàn toàn khác với tâm thái vui tươi, hoạt bát của tiểu thư. Gương mặt thẫn thờ, buồn bã, đã vậy đến việc chải tóc, tắm rửa, thay đồ tiểu thư cũng tuyệt không cho nàng đụng tay vào.
-Két!
Cánh cửa mở ra, một dáng người cao lớn trong chiếc áo trắng nhẹ nhàng bước vào. Chú ý sẽ thấy đôi mắt hắn nhìn hai người trong phòng có một vài phần ấm áp, chứ không toàn vẻ băng lãnh như trước. Đặc biệt trên tay hắn cầm một chiếc khay nhỏ, để một bên là bát cháo đang nghi ngút hương thơm như kích thích vị giác của ai, đi kèm với nó còn là những chiếc màn thầu đậu xanh đẹp mắt vô cùng.
Hắn quét ánh mắt sắc như dao về phía tiểu cô nương đang ở phía góc phòng như báo hiệu cho A Hạnh nên tự động lui ra. Và kinh nghiệm bao nhiêu năm làm a hoàn, nàng biết ý chủ nhân vô cùng, nhưng … Tiểu thư… Nàng khẽ cúi người xuống nhưng chưa hề có ý định lui xuống.
Thái độ này là gì đây?! Hắn sẽ ăn được tiểu thư nhà cô sao?! Đúng là không hiểu lễ nghĩa!
A Hạnh còn đang chần chừ thì giọng nói của Chiêu Lan đã cất lên:
-Lui ra đi A Hạnh, có việc ta sẽ gọi em!
A Hạnh vẫn suy nghĩ hồi lâu, mới khom người lui ra: “Dạ, phu nhân!”
Sau khi A Hạnh ra khỏi phòng, hắn mới liếc ánh mắt đến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen/53849/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.