Chương trước
Chương sau
-Ha ha… Ha ha… _ Tiếng cười vang vọng trong đêm tối thánh thót, cao vút của nữ nhân âm vang cả một khoảng trời thật sự làm cho người ta cảm thấy có phần quỷ dị.
Hắn vẫn im lặng chờ xem người phụ nữ trước mắt có thể giở thêm trò gì trước mặt hắn.
-Ta nói ngươi nghe này, Hầu gia! Đầu óc ngươi không biết có phải bị lú lẫn trước tuổi không?! Hãy chống tai lên mà nghe mẹ trả lời con đây, nhá! Điều thứ nhất, ta không hề ức hiếp các phu nhân của ngươi. Ngươi hãy hỏi thử ba đứa con dâu ngoan xem bọn chúng đã làm ra chuyện tốt gì. Sáng sớm, đem cả bọn nô tài trong phủ đứng cầm gậy gộc đứng trước phòng di nương. Đây là gia phong lễ giáo của hầu phủ sao?! Hay do con ngoan của ta dạy dỗ quá tốt thành ra như vậy?! _ Vừa nói nàng vừa mỉm cười nhìn đôi tay ai dưới lớp áo đã nắm chặt lại tự lúc nào.
Hứ! Mình ngươi biết nói lời cay nghiệt sao?! Hổ không ra oai nên ai cũng tưởng mèo bệnh à?!
-…Thứ hai, món bánh này ta làm vì mẫu thân hình như ban nãy và hiện giờ ta chưa hề mời ngươi dùng thử à nha. Xin ngươi đừng tự mình đa tình nữa. Còn thứ ba, ngươi muốn ta rời đi! Rất tốt! Nhưng trước đó ngươi hãy cho ta tờ hòa thê ước đi. Ta sẽ đi đường Dương Quan cùng Thần Hầu phủ đi cầu Độc Mộc tuyệt không quan hệ. Ngươi có thể không?!
Lúc trước nàng kết hôn với Tả thừa tướng là do nàng gây áp lực với Thái hậu để bà ép Hoàng thượng ban hôn. Do đó cuộc hôn nhân này muốn kết thúc thì bắt buộc phải có lệnh từ Hoàng triều. Kẻ như hắn dù cho là Hầu gia quyền cao chức trọng thì cũng có thể làm gì chứ?! Mà nàng thật sự lúc đó tính toán quá khéo léo, hại nàng bây giờ không còn đường lui. Buồn cười! Nàng còn muốn thoát khỏi kiếp sống chán chường này biết nhường nào! Nàng muốn cùng A Hạnh đi đến khắp nơi trong thiên hạ, muốn sống thả mình trên thảo nguyên. Muốn tìm được một chàng trai yêu nàng hết mình, tìm một căn nhà nhỏ với hai quả tim vàng…
Nhưng giờ hôn nhân hoàng gia, sao có thể thoát khỏi đây?! Xin hoàng thượng là điều viễn tưởng. Ban đầu là nàng nằng nặc đòi phải vào làm dâu nhà Thần hầu. Giờ làm sao mở miệng xin thêm lần nữa. Huống hồ gì tên hoàng đế Nam Dương Thành đó hận nàng thấu xương tủy. Nếu không có Thái hậu không biết hắn đã chỉnh nàng sống dở chết dở bao nhiêu lần rồi!
Thôi, trời tạo nghiệt còn có thể sống, người tạo nghiệt thì không thể sống được rồi! Nên nàng cam tâm chôn lại ước mơ có gia đình hạnh phúc, có tướng công thương nàng chiều nàng trong kiếp này để làm một góa phụ chánh danh ngôn thực. Cuộc sống của nàng đã may mắn bắt đầu lại một lần nữa. Càng may mắn hơn là nàng đã làm chủ được con tim mình. Nàng sẽ không được voi đòi tiên, nên mong lão Thiên sẽ không cho nàng tỉnh dậy, và những ngày sướng khoái kia chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Nhưng tên kế nhi này hình như không muốn để nàng yên nhỉ?! Vậy nàng thử coi hắn làm gì được nàng?!
Hắn lặng im, nhìn gương mặt không đổi sắc diện của nàng mà tâm thật sự cồn cào không ít. Ngày xưa, hắn cứu nàng giữa bọn buôn người thì không ngờ còn gặp lại giờ phút này! Hắn biết nàng yêu thích hắn! Lúc đầu hắn cũng không ghét, không hận nàng nhưng kể từ lúc nàng không từ thủ đoạn để tiếp cận hắn thì nhìn thấy nàng hắn bỗng có tư tưởng bài xích! Đáng chết nhất là nàng còn dám vào vị trí của mẫu thân hắn. Nàng dám ép Thần hầu phủ phải tiếp nhận nàng!
Nhìn nàng kiêu ngạo như vậy hắn chỉ hận không thể tàn nhẫn một tay bẻ lìa chiếc cổ mỏng manh kia!
-Sao?! Đại Hầu gia không còn gì muốn nói với di nương nữa thì ta về phòng nghỉ ngơi nhé!
Vừa xoay người rời đi nàng chỉ thấy đầu óc như bị quay cuồng. Bỗng gương mặt hằng đêm xuất hiện trong các giấc mơ kiếp trước của nàng phóng đại tột cùng.
Không suy nghĩ nhiều nàng liền đẩy mạnh hắn ra làm cho cả cơ thể nàng lảo đảo về phía sau không ít, phải dựa vào một hòn núi giả gần đó.
Thật sự điều này làm Nam Dương ngạc nhiên không ít. Ánh mắt không mê đắm, phản ứng dứt khoát, mạnh mẽ,… Không lẽ cô ta thật sự tá thi hoàn hồn sau một đêm?!
Không muốn nhìn hắn thêm một tý nào, nàng vội sửa sang lại trang phục rồi mới quay sang nói với hắn:
-Khi nào ngươi tìm được hòa hôn thư cho ta thì ta sẽ tuyệt không dây dưa cùng Thần hầu phủ. Còn giờ thì ta khuyên ngươi nên đem thời gian rảnh rỗi lãng phí trên người di nương này thì nên về dạy dỗ lại mấy thê thiếp của mình cho tử tế đi!
Nói rồi, nàng rời đi một cách tiêu sái bỏ lại một kẻ ngẩn ngơ đứng nhìn…
Muốn yên bình sống trong Thần hầu phủ?! Cô mơ hơi bị sớm đó! Cô hạ dược ta xong bây giờ lại bảo không muốn có quan hệ gì?! Chỉ có quỷ mới tin được lời cô nói!
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ban nãy trước khi rời khỏi phòng nội tổ hắn lại lấy một chiếc bánh quế hoa trên bàn cất vào trong tay áo. Và càng không hiểu thế nào mà hắn lại bỏ chiếc bánh vào miệng mà nếm thử…
Quả nhiên là có tài! Món bánh này làm đủ mềm, đủ mịn, đủ thơm, đủ trắng… hình dạng chỉ là hình vuông nhỏ không cầu kỳ nhưng lại được cắt khéo léo tinh tế. Rất ngon!
Trong màn đêm có kẻ đứng giữa những hòn núi giả mà khuôn mặt lạnh lùng thoáng có vẻ dịu dàng vì chiếc bánh nhỏ trên tay. Còn kẻ khác thì thong thả đi vào giấc ngủ…
___
Hương thơm thoang thoảng mùi hoa oải hương lan tỏa khắp căn phòng nhỏ của Chiêu Lan mang theo một bóng đen vô danh cũng bước vào thật nhẹ nhàng.
Hắn vuốt nhẹ mái tóc đen được xõa ra bồng bềnh trôi trên giường của nàng. Rồi nhẹ khom người xuống mà bỏ khăn đeo màu đen trên mặt xuống mà in nhẹ lên trán nàng một nụ hôn. Dường như bao nhiêu đó chưa đủ đối với hắn nên hắn lần mò tìm kiếm xuống đôi môi mọng đỏ mà ngấu nghiến hôn, sau đó chuyển dần thành cắn nuốt từ lúc nào.
Điều kỳ lạ là tại sao người chết đi sống lại luôn mang tư tưởng sợ hãi với cái chết như Chiêu Lan lại ngủ không hề hay biết động tác thô lỗ của hắc y nhân kia đối với mình. Hương hoa kia có lẽ đã trả lời tất cả mọi thứ rồi…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.