Bỗng Nhã vươn tay lên, chụp lấy miệng tôi. Qua cử chỉ của cô ta, tôi có thể mơ hồ nhận ra, cô ta muốn tôi im lặng.
Thứ kinh tởm kia dần đến gần. Mà tôi cũng không biết nên gọi nó là cái gì. Đám bầy nhầy nước mũi?! Kinh tởm hết mức.
Không biết đây là lần thứ mấy tôi gặp được nó nữa.
Bên tai tôi bỗng vang lên một thanh âm:
- Nó là quỷ nước mũi. Cái loại này nguy hiểm chả khác gì quỷ đói đâu... Mà âm khí trên người nó nặng quá, hẳn là nó ăn không ít người rồi. Mẹ nó, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Cái loại này là quỷ cấp 6, con mẹ nó, ít ra nó phải sống được mấy trăm năm rồi ít gì...
Ờ, cái tên "quỷ nước mũi" đúng là nghe lọt tai. Đúng là "xem mặt bắt hình dong" mà... Nhưng rốt cũng đếch hiểu cái gì về Âm Dương Sư, tôi liền mở miệng hỏi:
- Qủy cấp sáu?
Cơ hồ khóe miệng của Tiểu Nhã có nhếch lên một chút. Rồi mãi một lúc sau cô ta mới nói:
- Qủy cấp 1, yêu khí thấp nhất, cái gì nó cũng sợ hết. Còn từ cấp 20 trở lên, chỉ có vài loại gỗ của pháp sư, muối và gạo mới có tác dụng với nó thôi. Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy con nào vượt qua giới hạn mười. Mà mẹ nó chứ, sao trong cơ thể của Phạm Mỹ Dung, tôi lại không nhận ra nhỉ? Là ai giấu đi khí tức của nó chứ?
- Hả? - Tôi nhíu mày. - Ai... giấu khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen/1988214/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.