Sáng sớm hôm sau Cố Chi Quân tỉnh dậy trong căn hộ đối diện nhà Hạ An, anh dậy từ rất sớm đến cửa hàng bán hoa mua một bó lại chạy về nhà làm bữa sáng pha cafe, chỉn chu tất cả anh liền mang đến trước của nhà Hạ An, đặt ở đó gõ cửa vài tiếng rồi anh chạy mất hút.
Khi Hạ An mở cửa cái nhìn thấy chỉ còn là phần tâm ý của anh.
Cô chỉ ảm đạm lướt qua nó một lần, mấy thứ đó khi đi xuống lầu cô đều tiện tay tặng hết cho mọi người.
Không nhận quà không nợ ân huệ.
Cố Chi Quân vừa đến công ty Mộ Nghiên nhìn thấy anh liền giật mình.
Không phải tổng giám đốc nói là sẽ đi rất lâu sao? Sao mới có hơn một tuần đã phải trở về rồi?
Khuôn mặt này, bộ dạng này, aizzz chắc chắn là để lộ rồi.
Cố Chi Quân cũng cảm nhận được ánh nhìn này của Mộ Nghiên liền quay sang liếc xéo Cố Chi Quân.
"Nhìn đủ chưa?"
Mộ Nghiên liền hốt hoảng thu hồi ánh mắt của mình.
"đủ..đủ rồi ạ"
Cố Chi Quân lại liếc thêm một cái sau đó âm trầm đi vào phòng làm việc.
Chỉ là anh không cách nào tập trung vào công việc chứ thở dài lo âu.
Nói là có hy vọng nhưng suy cho cùng anh vẫn không có cách khiến cô thôi ghét bỏ anh, anh có thể đến chơi cùng hai bảo bảo nhưng còn cô, cô vẫn luôn giữ khoảng cách rất xa với anh.
Chẳng lẻ cả đời này anh chỉ có thể phía sau ngâm nhìn cô thôi sao? Anh muốn nhiều hơn, anh muốn được bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-xin-dung-han-em/1825535/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.