Hạ An hôm nay không có tâm trạng làm việc cô liền về sớm một xíu theo thường lệ vẫn đến nhà Minh Nguyệt rước hai bảo bảo.
Minh Nguyệt nhìn thấy cô đến sớm hơn mọi khi khuôn mặt bổng chốc tái đi đôi phần.
Toang rồi! Thật sự toang rồi!
"Minh Nguyệt, Áo Áo và Nhạc Nhạc đâu rồi?"
Minh Nguyệt chỉ có thể cười trừ.
"Hè hè"
Hạ An nhìn nụ cười này lại cảm thấy rất rất không lành.
[...]
"Cộc cộc cộc" tiếng giày cao gót hối hả vang lên trên nền đá của cung thiếu nhi, Hạ An lại vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh.
Tim cô đập nhanh đến nổi khiến cả người cô bủn rủn, da đầu căng thẳng đến nổi khiến cô đau nhói.
Cố Chi Quân mang theo Áo Áo và Nhạc Nhạc có khi nào, anh sẽ thực hiện câu nói năm xưa không? Bóp chết chúng? Không! Không được, bảo bảo là sinh mạng của cô mất con rồi cô nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chết.
" Mama"
Áo Áo nhìn thấy Hạ An liền vui vẻ chạy đến, trên khuôn mặt trắng nõn lấm lem vết bẩn còn thêm cả mồ hôi do chơi quá hăng say, miệng còn không ngừng kêu.
Hạ An nhìn thấy được Áo Áo hai mắt lập tức phát sáng, chịu không được chạy vội đến ôm con.
Kỹ càng kiểm tra trên người con xem xem có vết thương ở đâu không.
Thật may tay chân đều lành lặng, thật may con vẫn còn.
Cô thật muốn khóc, khoang đã còn Nhạc Nhạc nữa, cô nhìn đưa mắt ra sau lưng Áo Áo liền nhìn thấy được Nhạc Nhạc đang đi về phía cô, lúc này cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-xin-dung-han-em/1825532/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.