Còn anh nữa, đồ đáng ghét...rõ ràng là vệ sĩ riêng của em, vậy mà...hức...vậy mà anh lại vì người con gái khác mà đánh em. Anh cút đi, em sẽ rước người mới về, không cần anh nữa.
Mộng Nhiên đẩy mạnh Tử Dật rồi lùi dần về sau, cô oan ức, khóc lóc kể lại cái đánh vào mông mà Tử Dật dành tặng ban này.
- Đau lắm sao?
- Anh còn mặt mũi để hỏi câu này hả?
Mộng Nhiên vô thức đưa tay ôm lấy cặp đào tiên bỏng rát của mình. Rồi lại ngồi thụp xuống nền, chôn mặt vào đôi đầu gối mà nức nở.
Không nhắc đến thì thôi chứ đã gợi lại rồi thì Mộng Nhiên không thể quên nỗi cái cảm giác khi cuốn sổ đầu bài ấy chạm vào mông của mình. Anh ra tay thật sự rất mạnh, rất ác, không nể nang gì cả. Làm cô đau đến muốn cháy da.
- Tiểu thư.
Tử Dật bước đến gần cục thịt di động đang cuộn tròn dưới sàn, anh ngồi xuống ngay tại trước mặt Mộng Nhiên, dịu dàng vỗ nhẹ tấm lưng mong manh ấy như muốn xoa dịu đi cảm xúc ấm ức trong thâm tâm của cô gái nhỏ.
- Mộng Nhiên!
- Nhiên Nhiên ngẩn mặt lên nhìn anh.
Xưng hô bằng kính ngữ thì Mộng Nhiên không màng để tâm, cô cố ý lơ đi mặc cho Tử Dật vừa gọi vừa lay đến tận hai lần, cho đến lần thứ ba, anh đổi sang dùng cái tên Nhiên Nhiên thân mật vậy mà cô lại có phản ứng.
- Cái gì?
Anh không ngờ được là Mộng Nhiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703348/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.