[...]
- Tôi nghĩ chúng ta nên chia ra làm nhiều hướng để tìm kiếm.
Sau mười mấy phút chờ đợi thì Tử Dật và đoàn nhân viên hỗ trợ đã có mặt tại cánh rừng. Nhưng con người đối với đất mẹ thiên nhiên vẫn chỉ là một sinh vật nhỏ bé. Khu rừng này nhìn bề ngoài thì bình thường, nhưng một khi bước vào rồi thử mới biết nó như một mê cung, khó tìm được lối ra. Nhưng nếu như cứ đi thành cụm như vậy thì sẽ rất lâu mới tìm ra được Mộng Nhiên.
Ở đây cũng toàn là anh em trong nghề, có chuyên môn trong lĩnh vực tiếp ứng, giải cứu và sing tông. Cho nên những điều này sẽ không ảnh hưởng đến họ. Vì thế chia ra làm nhiều nhóm nhỏ sẽ khả quan hơn.
- Mọi người tự bắt cặp với nhau... tôi đi một mình.
Biết tỏng là đi riêng lẻ, không mang theo la bàn sẽ rất dễ bị lạc đường, nhưng anh lại không thích có người khác nối đuôi theo kè kè sau lưng, cảm thấy cứ vướng víu, khó chịu thế nào.
Tử Dật bỏ lại đoàn người, nghe theo tiếng gọi của con tim mà đi về một phương, không biết sẽ dẫn đến nơi nào
- Nhìn đâu cũng thấy rắn độc, mong là Mộng Nhiên sẽ không bị bọn nó nhắm đến.
Tử Dật chỉ vừa mới đi bộ được vài cây số thì đã bắt gặp hơn hai mươi con rắn lớn nhỏ khác nhau, trên cây lẫn dưới đất đều là nơi trú ngụ của bọn chúng.
Cũng may là anh có mang theo một con dao găm để phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703326/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.