Ư... Dật.
Khi ngẩn đầu lên, trên khoé môi anh đã mang một sắc màu bóng bẩy, nụ cười gian tà được hé lộ, sau đó không kiêng nể mà xông đến, nhắm thẳng vào cái miệng nhỏ đang nỉ non, kêu la của Mộng Nhiên, để cô hưởng thụ hương vị của chính mình.
- Bảo bối... thật ngọt.
Nụ hôn vừa chấm dứt, anh đã liên tục thì thầm, ngậm lấy mang tai thiếu nữ mà trêu đùa, chuyển dần đến khoé mi yêu chiều, dụ dỗ.
- Ngồi lên đùi anh này!
- Hức! Không... muốn mà.
Dù cho Mộng Nhiên có từ chối bao nhiêu lần nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa tại giây phút này. Cơ thể không xương, uyển chuyển bị người ta xem như một con rối mà tùy tiện điều khiển.
Tử Dật bế xốc Mộng Nhiên, cho cô ngồi dạng chân trên đùi. Một tay vịn hờ nơi vòng eo nhỏ, cố định để cô không vất vưởng, ngã người về sau. Tay còn lại từng chút nhích sâu vào lối nhỏ thít chặt của cô nhẹ nhàng ma sát.
- Ư...a.
Mộng Nhiên cắn môi chịu đựng từng đợt tấn công dồn dập, nhưng vẫn không tài nào ngăn cản được tiếng rên rỉ nức nở bật ra.
- Dật... hôn em... ức... Nhiên Nhiên muốn hôn.
Cảm giác mới lạ, khoái cảm triền miên, ngày một dâng trào đã khiến cơ thể trung trinh, non nớt này muốn được lắp đầy, đòi hỏi nhiều hơn.
- Được rồi, bé cưng... em đưa lưỡi ra nào!
- Eee...
- Haha.
Mộng Nhiên ngây thơ tuân theo mọi yêu cầu xấu xa do anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703302/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.