[...]
- Lại bị thương à?
- Ừm... ngoài da thôi, không sao cả.
Mạnh Phi nhìn vết thương do đạn sượt qua trên bắp tay Tử Dật mà lắc đầu ngắn ngẫm.
Hai vết trên vai còn chưa kịp khô cồi bây giờ đã xuất hiện đã xuất hiện vết mới cũng do cô gái sao chổi này mà ra.
Mộng Nhiên đã không còn nhận thức vì tác dụng của thuốc an thần. Anh trở người cô nằm ngay ngắn trên giường, rồi chỉ vào lòng bàn tay nhỏ hơi sưng đỏ ấy mà yêu cầu:
- Đừng đứng đó nữa, mang thuốc mỡ đến đây.
Mạnh Phi cau mày, không hài lòng với thái độ của Tử Dật cho lắm nhưng vẫn không dám làm trái lời.
Anh ta hừng hực đi ra ngoài, một lát sau trở lại với cái hộp thuốc men cồng kềnh ban nãy.
- Có cần gọi bác sĩ không?
- Gọi họ làm gì? Không phải cậu biết làm sao?
Sở dĩ Tử Dật nói như vậy là vì Mạnh Phi từng nằm trong đội y tế khi còn ở trường huấn luyện.
Những vấn đề liên quan đến nội tạng hay các bệnh nan y thì anh ta chịu thua, nhưng về xử lý các vết thương như Tử Dật đã hứng phải thì đối với Mạnh Phi đã quá quen thuộc.
- Tôi khử trùng, chịu rát một chút nhé.
Mạnh Phi dùng cồn bảy mươi độ rửa miệng vết thương cho Tử Dật. Trong lúc rảnh tay rảnh chân anh bôi thuốc mỡ và xoa bóp giúp Mộng Nhiên.
Xong xuôi, Tử Dật bày ra dáng vẻ trầm ngâm, suy tư. Chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703274/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.