[...]
- Không... các người là ai?
- Máu, nhìu máu quá huhu.
- Đừng bắn, đừng bắn họ mà.
- Oe oe...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
- Áaaa...
Jay giật mình tỉnh giấc, cô trừng mắt nhìn lên trần nhà thở dốc, không dám tin đây chỉ là một cơn ác mộng khi mọi diễn biến mà Jay được trải qua quá đỗi chân thực.
Những cảnh tưởng bên trong ác mộng một lần nữa lướt qua trong tâm trí rồi biến mất, chỉ còn lại các mảnh vụn vặt, mơ hồ. Vậy mà lại khiến cô không kiềm được mà vô thức tuôn trào vô số giọt lệ đau lòng, thương tiếc cho những thứ hư ảo.
- Dật ơi, anh ôm em đi.
Giây phút yếu lòng nhất, người con gái muốn tìm đến bến đỗ đời mình. Jay gọi tên anh, nhưng không thấy anh đáp lại.
Cô lướt tay qua bên cạnh mới biết được nơi ấy đã là một khoảng không trống vắng, lạnh lẽo chẳng còn vươn hơi ấm quen thuộc.
Sợ hãi, tuổi thân bủa vây khiến Jay từ khóc lặng chuyển sang ấm ức, gào to đến vang cả gian phòng.
Cạch.
- Anh đây... mới sáng mà em sao vậy?
Chưa đầy năm phút Tử Dật đã lật đật mở cửa lao vô, trên tay còn bê theo một khay đồ ăn nóng hổi cùng ly nước cam đậm màu.
Anh đặt tất cả lên bàn, sau đó nhanh chân bước tới với cô.
Thấy Tử Dật, như một phản xạ tự nhiên, Jay ngay lập tức bật dậy, gục nguyên khuôn mặt lem nhem nước mắt vào bụng anh, ôm chặt lấy thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703258/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.