Mười lăm phút sau Jay không còn khóc nữa mà chỉ còn vương lại một số tiếng nấc nhẹ, thi thoảng vang lên.
- Anh đỡ em.
Tử Dật ôm eo giúp Jay đứng dậy, chỉnh áo cho cô, rồi bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn, run rẩy ấy mà kéo đi.
Di chuyển được một đoạn thì tự dưng Jay ngừng lại, đứng lặng im không rõ lý do.
Cô níu lấy vạt áo anh như muốn nói gì đó, nhưng cứ ngập ngừng rồi giấu nhẹm đi cho đến khi anh cất tiếng hỏi.
- Em làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?
Jay ậm ừ trả lời:
- Chúng ta sẽ đi đâu? Em không muốn về nhà.
Anh thở hắt, bắt chập lấy đôi vai mảnh khảnh, kiên nhẫn đáp:
- Bây giờ còn khá sớm, anh muốn đưa em đi chơi rồi sau đó mới đến công ty.
Dừng một lát, anh lại hỏi:
- Không phải hôm trước em đòi anh dẫn đi xem phim à?
Tử Dật bất thình lình cúi sát, trên môi còn mang theo một nụ cười hết sức gian tà, lưu manh đỉnh điểm, khiến cô gái giật mình vội né tránh.
- Không cần gần như thế.
Jay sợ hãi lùi một bước, Tử Dật lại tiến đến một bước, đến khi phía sau lưng chỉ còn là vách tường vô tri, không còn đường trốn thì Jay gượng gạo chống tay lên ngực anh kéo dài khoảng cách.
- Em còn lưỡng lự là anh đổi ý đấy nhé!
- Không… không mà.
Từ rụt rè như con mồi trước miệng sói xám liền chuyển sang trạng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-hanh-phuc-khong-tron-ven/2703254/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.