Thứ tình yêu mù quáng kéo dài từ kiếp trước đến kiếp này của cô có thể khiến cho cô chịu đựng được hét tất cả sự khổ cực và lạnh nhạt.
Nhưng tại sao lại phải như vậy? Tự Ninh cô được sinh ra chỉ để yêu một mình Cung Thời Niên thôi hay sao? Vô đã từng bị anh giết, cả gia cô cũng bị anh giết một cách tàn nhẫn, không chớp mắt. Vậy tại sao cô lại không ngừng yêu hắn chứ? Đáng lẽ cô nên chết vào kiếp trước và đầu thay lại để trả thù chứ không phải là khổ sở như bây giờ.
Nhưng, có nhiều chuyện lại đi ngược lại với lí lẽ, như Phó Tự Ninh vậy!
Tình yêu đã khiến cho cô mù mờ đôi mắt, khiến cô cô cảm thấy mọi chuyện của quá khứ là nên xảy ra.
Nhưng mà.... không yêu thì cũng không nên hận, vì hận càng làm cho ta mất lí trí và trở nên ngu muội, độc ác.
Vì vậy, cho dù là yêu hay là hận cũng đều bị lu mờ đầu óc thì.... chọn cái nào cũng thế thôi.
Tất cả đều không hề hớn gì. Một công chúa cao sang bây giờ phải nằm co ro, chỉ đắp một cái chăn và lót một tấm đệm, tự nhiên lại trở nên thấp hèn vì một người đàn ông, nhưng đối với cô cũng chẳng có gì là to tát. Vì từ đầu, cô đã chọn như vầy rồi còn gì, sớm biết đã có ngày hôm nay thì cần gì phải cảm thấy không thoải mái.
...----------------...
Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng, cũng là lúc ngày mới bắt đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2939829/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.