Bầu không khí trên xe im lặng và ngột ngạt đến nghẹt thở, nhưng giờ Tự Ninh cũng không còn tâm trạng để để ý đến nó nữa rồi. Vì... cô đã bận suy nghĩ đến bà Lý.
Cô cảm thấy cuộc đời sao lại ngắn ngủi đến thế,ới gặp bà mấy hôm vậy mà giờ đã không thể gặp lại.
Nhưng.... bà ấy thật lạc quan làm sao, biết mình không sống được bao lâu nữa những vẫn có thể vui vẻ tươi cười. Ha! Còn cô thì suốt ngày chỉ biết bi quan.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chợt, trong đầu cô lại thoáng nhớ ra gì đó!
Nội mình.... cũng giống bà Lý nhỉ? Con cháu bận bịu chẳng đến thăm lấy một lần. Đến khi nội hấp hối rồi, chỉ mong được gặp cha, nhưng, người lại bận bịu. Cho đến chết cũng chẳng được gặp con lần cuối.
Nhớ hôm đó, phụ vương đã rơi nước mắt vì đau lòng.
Haiz! Quyền lực, tiền bạc và công việc có thể là một vật chia rẻ tình thân một cách dễ dàng. Nó... khiến cho con người ta càng lúc càng xa cách và... cả mất niềm tin về nhau.
Ngoài đường, xe cộ đã tấp nập, trời thù âm u không ánh nắng, mây đen không ngừng kéo đến ùn ùn, chắc là trời sắp mưa rồi, nhưng....
- Cô xuống xe đi!!
Một giọng lạnh tanh vang lên một cách thật vang dội.
- Hả?
Anh ta hừ một cái rồi nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.
- Cô không cản thấy bầu không khí trong đây quá nghẹt thở sao? Cái mùi đê tiện từ trên người cô toả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2939784/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.