Trên xe, Cung Thời Niên nhìn có phần tức giận.
Hình như chỉ cần đối mặt với những người của nhà họ Phan là lòng anh liền nổi lên lòng căm phẫn và nỗi hận đau đớn. Anh không có cách nào kiềm chế được bản thân mình không tức giận cả, vì khi thấy bọn họ... trong đầu anh liền hiện lên cách họ đối xử với mẹ con anh năm đó.
- Thời Niên! Anh không sao chứ?
Tự Ninh đặt tay lên mu bàn tay của Thời Niên và nhẹ nhàng hỏi han anh.
- Tôi không sao!
Cung Thời Niên lấy tay lên và đặt lại lên mu bàn tay của Tự Ninh để khiến cô an tâm hơn!
Nhưng mà, anh chỉ nói thế thôi phải không? Chứ hai chữ "không sao" đã hiện trên gương mặt anh lúc nào đâu? Rõ ràng... là tâm trạng của anh vẫn không tốt!
- Đừng vì họ mà giận dỗi! Nếu anh muốn trả thù thì càng phải tỏ ra bình thản! Nếu không, khi thấy anh phẫn nộ... họ sẽ rất vui đấy!
Đúng vậy! Anh cũng biết là thế nhưng... anh không có cách nào khiến cho nụ cười lộ ra trước mặt bọn họ.
- Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, hãy bỏ nó qua một bên đi! Hãy trở về khoảng thời gian của chúng ta, đừng lãng phó nó vì những người không quan trọng!
Thời Niên bỗng nhiên lại cười với cô làm tâm cô cảm thấy xao xuyến mà quên đi hết những suy nghĩ không đâu trong đầu....
Mình vẫn chưa vội biết anh ấy đang xem mình là gì? Vì khoảnh khắc này.... mình cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938973/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.