Cuối cùng thì ngày để Tự Ninh bắt đầu lại cuộc sống cũng đã đến. Tuy, có thể cô không bằng người khác về kinh nghiệm nhưng ít ra cô là một người tháo vát và nhanh nhẹn.
Không vì Cung Thời Niên nâng đỡ mà Tự Ninh giở thói hống hách, làm việc qua loa.
- Chúng ta đi được rồi!
Tự Ninh bước xuống lầu với bộ đồ công sở và phong cách trang điểm nhẹ nhàng đằm thắm. Có thể là rất đẹp nhưng lại không giống cô thường ngày cô lắm.
Mái tóc ngắn không buông xoã mà đã cột lên gọn gàng, thêm cả mắt kính vào nữa làm cho Tự Ninh nhìn rất chính chắn và có phần già hơn tuổi.
Dường như, cô đang tự mình làm bản thân xấu xí đi!
Và... bọn người hầu cứ cười, thì thầm xôn xao khiến Tự Ninh phải nhìn lại vản thân mình và hỏi Thời Niên.
- Nhìn em như vầy kì lắm sao?
Cung Thời Niên không nói gì, nhưng cứ đi lại gần cô và nở nụ cười ma mị.
- Bà chị à! Em đang có tạo hình gì trên người vậy?
Bà chị?
- Hả?
Cung Thời Niên vươn tay gỡ bỏ chiếc mắt kính của Tự Ninh ra và chậc lưỡi.
- Tôi hỏi này, em chưa nhìn mình trong gương sao?
Tự Ninh cúi đầu ngượng ngùng đưa tay lên mân mê cổ.
- Ừ thì, có lẽ là hơi xấu nhưng... em muốn tập trung vào công việc, không muốn quan tâm quá về ngoại hình, nên, như vầy không phải là tốt nhất sao? Ăn mặc giản dị chút và trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938969/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.