Chương trước
Chương sau
Đã một tuần trôi qua rồi nhưng Cung Thời Niên vẫn cứ tránh mặt Tự Ninh, anh không ở công ty thì sẽ ở khách sạn. Nhưng... tâm trạng của anh lúc nào cũng khó chịu và bực dọc, trong khi kế hoạch lật đổ Phan Trấn Vũ đã ngày càng tiến triển tốt.

Và, Tự Ninh cũng vậy, trạng thái của cô cũng vô cùng buồn bã. Cả nay cô cũng không có đến công ty, cô... định xin nghỉ việc và tìm một công ty khác làm việc nhưng.... cô vẫn chưa dám đối mặt với anh, cô.... rất sợ cái ánh mắt không tin tưởng đó của Cung Thời Niên nhìn vào mình.

Ở công ty.

Cạch!!

- Có chuyện gì sao?

Thấy Tiểu Cường bước vào anh liền quạu quọ.

- Cậu đừng có ủ dột nữa, vậy thì có ít gì! Khó chịu như vậy, tự dày vò bản thân mình như vậy làm gì? Tôi thật sự không hiểu, tại sao một người như anh lại do dự trước một người phụ nữ. Thật hèn nhát!!

Cung Thời Niên nghe những lời nói đó, không biết tại sao lại không thấy tức giận mà còn cảm thấy đúng là như vậy.

- Cậu nói đúng! Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, không hiểu sao đối với cô ấy trái tim tôi lại mềm nhũn ra. Thật ra.... tôi tin cô ấy!

Tin?

- Vậy thì sao anh còn nghi ngờ? Hoặc là anh chưa đủ yêu cô ấy, hoặc là anh chưa tin tưởng cô ấy chăng??

Lời của Thời Niên nói thật mâu thuẫn, khiến cho Tiểu Cường cảm thấy khó hiểu.

- Tôi.... Haiz! Có lẽ tôi nên đi gặp cô ấy để nói chuyện thôi! Không thể cứ như vầy mãi được.

Anh vuốt tóc lên, gương mặt có phần lạnh lùng.



- Vì..... tôi nhớ cô ấy quá rồi! Đã một tuần không gặp còn gì!?

Ủa? Sao mới đó mà đã biến thành cún con rồi?!

- Phải rồi! Như vậy là đúng rồi! Vì cô ấy không hề lừa dối anh đâu!!

- Cậu nói vậy là sao?

Thời Niên nheo mắt lại.

Thật ra cả tuần nay Tiểu Cường đã bí mật điều tra về chuyện này. Anh... cũng chẳng muốn làm chuyện bao đồng đâu! Chỉ tại.... tâm trạng của Cung Thời Niên có ảnh hưởng đến sự hưng thịnh của công ty mà!

- Tôi đã điều tra về chuyện này thật nghiêm túc và kĩ lưỡng. Và đã... phát hiện ra một cái camera mini được gắn ở đó. Cho hacker xâm nhập vào thì... ha ha, mọi gút mắc của cậu đã được xoá bỏ rồi đấy! Cô ấy thật sự không bị bọn chúng làm nhục, cơ mà, đã bị nhìn thấy và sờ mó. Nhưng cậu nói xem, hôm đó cô ấy không chết đã là may mắn lắm rồi! Phải không?

Nói xong, Tiểu Cường đi đến và đưa usb cho Thời Niên.

Thời Niên nhìn vào cái usb một lúc rồi mới xem nội dung trong đó.

Quả thật là cô ấy không nói dối.

Chỉ là.....

- Cậu..... đã xem thứ này rồi sao?

Tiểu Cường vẫn chưa hiểu gì, nhưng... vẫn gật đầu.



- Ừ! Tôi và một vài người khác. Sao vậy?

- Vậy là cậu và mấy thằng chó đó đã nhìn thấy cơ thể của bạn gái tôi sao?

Ồ! Đúng nhỉ! Cô ấy trần như nhộng thế mà!

- Tôi......

Nhưng cái quái gì vậy nè! Tôi đã tốn công tốn sức giúp anh điều tra, vậy mà còn trách móc! Đúng là khiến người ta bực mình mà!

- Cậu tức giận, muốn tức giận hay đuổi việc tôi luôn cũng được. Hừ!

Rầm!!

- Xì!! Tiểu Cường! Cậu chết chắc rồi!!

Nhưng.....

- Cô ấy đã cố kháng cự vì không muốn làm điều có lỗi với mình sao?

Cung Thời Niên chợt mỉm cười thoả mãn. Nhưng sâu trong đó cũng có chất chứa một ít đau thương. Anh... thật sự cảm thấy rất có lỗi khi đã nghi ngờ cô như vậy! Chắc Tự Ninh đã phải tổn thương lắm!

Mình... đã dần hiểu rõ về tình yêu rồi! Nếu yêu thì phải tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau mới được. Cũng phải... chấp nhận tất cả!

- Nếu hôm đó cô ấy có thật sự bị làm nhục đi nữa thì mình sẽ vẫn chấp nhận. Dù sao thì cô ấy cũng là người mình yêu, và việc đó cũng không thể trách cô ấy! Suy cho cùng thì... không có cô ấy... mình sẽ chết mất!

Hiện tại, cô ấy là thứ quan trọng nhất và là tất cả của Cung Thời Niên tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.