Lúc đó, ở công ty của Cung Thời Niên.
Cạch!
- Sao lại uống rượu một mình vậy? Cậu buồn sao? Chỉ là một người phụ nữ thôi mà!
Đầu óc của Cung Thời Niên đã rối rắm lắm rồi, vậy mà Eric vừa đến đã châm chọc anh. Quả nhiên là không thể nói được câu nào tốt đẹp.
- Nếu cậu đến đây để thêm dầu vào lửa thì... mời cậu đi cho.
Cung Thời Niên cầm ly rượu trên tay, gương mặt u sầu có phần phẫn nộ, anh cảnh cáo Eric.
- Ôi trời! Cậu thật sự định đuổi tôi đi sao? Không mời tôi ly rượu sao? Keo kiệt quá vậy!
Quý ông Eric nhướng mày lên và nở nụ cười trêu chọc. Anh ra bỏ tay ra khỏi túi, thản nhiên đi đến, mở cúc áo vest ra rồi ngồi xuống chéo chân. Tự tiện với lấy chai rượu và cái ly, rồi thưởng thức như đang ở chỗ của mình, rượu... cũng của mình!
- Tôi đã bảo cô ta không đơn giản mà!
Xí!
- Đừng có tỏ ra thông thái nữa, cậu đã bảo như vậy lúc nào?
Ơ! Cũng đâu còn phá hỏng không khí ngầu của người ta bằng cái vẻ mặt nghiêm túc kiểu đó chứ!
- Ừ thì... Ha ha ha! Cậu có lườm liếc tôi cũng vô ích. Bây giờ mọi chuyện đã dở lỡ rồi! Cậu định sử trí cô ta thế nào đây?
Đột nhiên, Eric lại nghiêm túc. Có thể là chuyện qua đường thì anh vô cùng thản nhiên, nhưng, đối với công việc thì... anh vô cùng tàn nhẫn, nhất là với những kẻ cản lối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938867/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.