Anh cứ uống cứ uống như vậy cho đến sáng, nhưng, dường như anh không hề say.
Cho dù muốn say xỉn để quên sầu nhưng cũng không có cách nào, cứ như anh càng uống thì lại càng tỉnh táo vậy, không thể vui lên cũng không thể giải thoát ra khỏi phiền muộn.
Đến một giờ sáng, anh trở về biệt thự với cơ thể nặng nhọc và mệt mỏi, tâm tư thì chất đầy những nỗi âu lo.
Cơ mà, anh có hơi ngạc nhiên, không hiểu sao... căn biệt thự vẫn còn sáng đèn. Anh nặng nề đi vào trong, định vào bếp uống một ly nước nhưng không ngờ....
Hả?
Anh lại nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn, cạnh đó... là Tự Ninh đang say giấc, có lẽ... cô cũng rất mệt.
Cơ mà... cô ấy đã chờ anh sao? Tại sao phải khổ sở như vậy chứ?
- Lúc chiều em bảo sẽ nấu cơm chờ anh... vậy là em đã làm thật sao? Cần gì vậy chứ? Em... có thể đi ngủ trước mà. Vốn biết anh sẽ không về thì chờ đợi có ích gì?
Anh thì thầm với vẻ mặt cau có, buồn bực. Chắc... có lẽ nhìn thấy cô đã làm anh có cảm giác phẫn nộ, anh... không hiểu tại sao cô lại cố gắng như vậy? Tại sao... lại tỏ ra yêu anh đến nhường này? Rốt cuộc là giả hay thật đây?
Sau khi chuyện này xảy ra thì trong đầu Cung Thời Niên luôn ngờ vực, anh không còn nhìn ra đâu là thật đâu là giả nữa, cái sự thuần khiết của Tự Ninh đối với anh... càng khiến anh căm ghét. Anh tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938865/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.