Cung Thời Niên trở về với vẻ mặt hầm hừ, không vui, anh vội vã xông thẳng vào phòng.
Cạch!!
Vừa bước vào anh thấy cô ngồi cạnh giường với vẻ mặt ủ dột không vui. Thấy anh bước vào, cô chợt ngẩng đàu lên nhìn chằm chằm lấy anh.
- Có chuyện gì xảy ra với em rồi?
Cung Thời Niên lo lắng chạy lại nắm chặt bả vai cô. Nhưng cô lại lắc đầu.
- Không có gì!
- Phải rồi! Sao em lại đi gặp cái tên Phan Trấn đó vậy hả? Em có biết làm vậy nguy hiểm đến mức nào không? Ông ta đã nói gì với em? Em như bày là có kiên quan đến ông ta phải không?
Cô biết anh chỉ là đang muốn quan tâm, lo lắng cho cô thôi. Nhưng anh cứ hỏi dồn dập như vậy làm cô cảm thấy vô cùng bứt bách và áp lực.
- Anh thôi hỏi cung em đi được không? Em cũng đâu phải là trẻ con! Em là người lớn mà! Không lẽ lúc nào em cũng phải núp sau lung anh, chờ anh bảo vệ? Em cũng có thể bước ra thế giới, em cũng có thể tự bảo vệ tốt cho mình mà! Có phải anh nghĩ, nếu không có anh thì em sẽ không sống nổi phải chứ?
Lúc này, cô thấy mình dường như vô cùng vô dụng trước mặt Cung Thời Niên, trước mặt anh cô cứ y như là một phế vật, vô cùng, vô cùng.... nhỏ bé!
- Anh... anh không có ý như vậy đâu mà! Anh chỉ là đang lo lắng cho em thôi!
Cung Thời Niên thấy cô đang phẫn nộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938848/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.