Ngày hôm sau, khi dì Mai lên sân thượng dọn dẹp thì đã bị một phen hốt hoảng.
- Cậu chủ! Sao cậu lại ngủ ở đây? Còn uống nhiều rượu như vậy nữa! Ôi trời! Nếu cứ suốt ngày rượu chè như vậy thì làm sao mà sống nổi.
Dì Mai vội vàng chạy đến giục anh dậy nhưng cho dù có kêu như thế nào vẫn vô ích.
- Ngủ trên sân thượng xả đêm không phải là...
Dì Mai đưa tay lên sờ vào trán của Cung Thời Niên.
- Chết! Bị sốt thật rồi! Giờ phải làm sao đây thật là. Cậu chủ của tôi ơi! Cần gì hành hạ bản thân đến vậy chứ! Cho dù có tổn thương và đau đớn đến đâu thì cũng phải chú ý đến sức khoẻ chứ!
...----------------...
Tại nhà riêng của Vương Tề Mặc.
Lúc này, Tự Ninh vừa mới tỉnh dậy, đầu cô có hơi choáng vì chầu rượu hôm qua cô đã uống rất nhiều.
- Ở đây?
Nhìn ngó xung quanh một lúc, cô chợt nhận ra có điều kì lạ. Có gì đó không đúng ở đây.
- Rõ ràng... mình đang ở trên xe mà... sao lại...? Đây cũng đâu phải nhà thuê của mình! Phải rồi, là mình đã ngủ quên sao? Vậy, hiện tại, mình... rốt cuộc là mình đang ở đâu?
Tự Ninh có hơi hoảng, cô vội vàng chạy xuống lầu.
- Dậy rồi sao? Có phải là đầu vẫn còn hơi không? Nên, em hãy uống canh giải rượu này đi! Sẽ đỡ hơn đấy!
Khi bước xuống lầu thì cô đã trông thấy một bàn ăn sáng thịnh soạn, hơn hết, Tề Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938829/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.