Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi Lý Lan Hinh rời đi thì suy nghĩ của Lăng Dụ Triết đã thay đổi, không chỉ cấm Lăng Hà Mật rời khỏi Lăng gia mà còn tức giận khi nghe cô nhắc về chuyện chuyển đến kí túc xá, nhưng Lăng Hà Mật vẫn không chịu từ bỏ mà sau khi dùng bữa tối còn đi đến phòng của anh để nói chuyện.
Đúng lúc này thì cô đã nghe thấy Hình Bân đang nói chuyện gì đó về mười năm trước, hình như hai người họ đang nói về cái chết của người mẹ nuôi Tống Giai Âm, nhưng có vẻ như Lăng Dụ Triết đã không còn tha thiết gì với chuyện này cả, dù là Hình Bân đã đưa ra rất nhiều dẫn chứng rằng chuyện này vẫn còn uẩn khúc chưa sáng tỏ, nhưng anh cũng chỉ ậm ừ, chứ chẳng động lại bao nhiêu.
Bất chợt sự quyết tâm trong lòng của Lăng Hà Mật càng nâng cao hơn bao giờ hết, mặc dù cô không nhớ được quá trình diễn ra sự việc năm đó, nhưng cô là người sống có lương tâm, cũng chẳng có lý do gì để một đứa bé bảy tuổi ra tay sát hại người mẹ nuôi yêu thương mình vô điều kiện cả. Nhưng Lăng Dụ Triết lại không nghĩ như vậy, trải qua mười năm, nhưng sự căm phẫn trong anh vẫn còn, và chính bản thân lại không muốn thoát khỏi cái ảo ảnh vô hình mà chính anh tạo ra! Đây là sự cố chấp, cố chấp đến điên rồ!
Hình Bân sau khi thuyết phục cậu chủ không thành thì cũng chỉ biết lắc đầu rời đi, ngay sau khi cậu ta rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-co-dau-nuoi-tu-be/3082798/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.