Chương trước
Chương sau
Cả buổi tối hôm đó Lăng Hà Mật chỉ ngồi trên nền nhà lạnh lẽo và khóc thầm, sau khi khóc xong thì cô lại đi thẳng vào nhà vệ sinh, mở vòi sen nước lạnh rồi tiếp tục ngồi yên ở đó cho đến sáng.

Trong lúc cô đang ngồi ở trong nhà vệ sinh thì cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cô cũng không biết bản thân đã làm sai cái gì, tại sao ông Trời lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy chứ? Rốt cuộc thì quãng đời sau này cô phải sống như thế nào đây? Cô phải đối mặt với Lăng Dụ Triết như thế nào đây? Rồi sau này, sau này khi Lăng Dụ Triết và Lý Lan Hinh kết hôn thì cô phải làm sao đây? Còn việc khi cô xuống suối vàng phải nói với mẹ nuôi như thế nào đây? Rốt cuộc thì Lăng Hà Mật phải làm gì đây!

Mải mê chạy theo suy nghĩ của mình nên cô đã không nghe thấy tiếng gọi của Lăng Dụ Triết và Hình Bân ở bên ngoài phòng, mãi cho đến khi cô đã nghĩ ra được cách thì mới đứng dậy. Nhưng mà, vì ngâm nước quá lâu, nên khi cô vừa thay quần áo xong thì toàn thân cô đã không còn chút sức lực nào, hoàn toàn ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

Cũng may, cũng may là Hình Bân đã lo lắng mà đẩy cửa xông vào mới đưa được Lăng Hà Mật đến bệnh viện. Cuộc sống mười năm nay của cô đúng là như một trò hề, nhiều khi cô còn cảm thấy bản thân ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà nữa. Tự cười khinh bỉ một cái, cô cũng từ từ ngồi dậy, đúng lúc này thì Lý Lan Hinh và Lăng Dụ Triết cũng đẩy cửa đi vào. Lăng Dụ Triết đã nhìn về phía của cô với ánh mắt tội lỗi, nhưng ánh mắt của cô nhìn anh thì lại là ánh mắt vô hồn.

- Mật Nhi, con cảm thấy ổn hơn chưa? Sáng nay khi Dụ Triết báo cho dì thì dì rất lo lắng đấy, con có biết không hả?

- Con vẫn ổn, cảm ơn dì Hinh.



- Con ổn là được rồi. Con đó, sau này phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để cha mẹ con phiền lòng biết chưa.

Lăng Hà Mật nhìn anh, rồi cũng gật đầu. Bây giờ, liệu khi cô có yêu cầu rời khỏi Lăng gia thì anh sẽ đồng ý chứ? Hay là lại ở trước mặt cô sỉ nhục cô đây?

- Cha... Con có thể chuyển đến kí túc xá hay không?

Lăng Dụ Triết dù không muốn nhưng sau chuyện kia thì anh cũng thấy bản thân có lỗi, mà đã có lỗi thì cần phải chuộc lỗi, nên anh đã chấp nhận. Đột nhiên Lăng Dụ Triết lại thay đổi ý kiến thì Lý Lan Hinh cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ cô ta nghĩ sau buổi nói chuyện ngày hôm qua thì thái độ của Lăng Dụ Triết đối với Hà Mật phải gay gắt hơn chứ? Nhưng hiện tại thì hình như hai người họ vẫn còn rất bình thường với nhau.

Sau khi nhận được cái gật đầu của Lăng Dụ Triết thì trong lòng của Lăng Hà Mật rất thoải mái, cuối cùng thì tảng đá trong lòng cũng đã được buông xuống... Chỉ là... Khi Lăng Dụ Triết đưa lại cho cô thẻ tín dụng thì cô cũng chỉ nhìn một cái, sau đó thì lại quay sang hướng khác rồi nằm xuống, nói là bản thân vẫn còn mệt nên muốn ngủ. Lý Lan Hinh nhìn thái độ này của cô đối với Lăng Dụ Triết thì cũng có chút bất ngờ, từ trước đến giờ chẳng phải con nhóc này luôn e dè anh hay sao? Tại sao đột nhiên thái độ lại thay đổi đột ngột như vậy chứ?

Nhưng Lăng Dụ Triết cũng không nói gì, anh liền đặt tấm thẻ ở trên bàn bên, sau đó thì cùng Lý Lan Hinh rời đi. Đợi khi anh rời đi thì cô mới gọi điện cho Hình Bân, nhờ vả cậu ta đưa cô đến kí túc xá, nhưng mà Hình Bân đã từ chối vì sức khỏe hiện tại của cô vẫn còn chưa khỏe hẳn, nếu như có chuyện gì bất trắc thì cậu ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm, nhưng vì đây là mệnh lệnh của tiểu thư, nên Hình Bân vẫn phải bấm bụng nghe theo.

Mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân đi vào kí túc xá dưới ánh nhìn của rất nhiều người, Lăng Hà Mật cũng có chút xấu hổ, nhưng rồi cô cũng đi đến phòng của Kiều Tuyết Ly - Đây là cô bạn thân nhất của cô ở đây, cũng chính cô ấy đã khuyên cô nên chuyển đến đây, và hiển nhiên thì hai người họ sẽ là bạn cùng phòng.

- Trời ơi Mật Mật, cậu sao vậy? Sao lại mặc đồng phục bệnh viện? Cậu bị ốm sao?

- Tớ không sao, chỉ là sốt nhẹ thôi. Phải rồi Tuyết Ly, nhanh đưa cho tớ bộ quần áo của cậu đi.



Mặc dù gia đình của Kiều Tuyết Ly không quá giàu có, nhưng về việc tận tâm chơi với bạn thì cô ấy sẽ không e dè chuyện gì cả, chỉ cần có thể giúp là Kiều Tuyết Ly sẽ giúp cho đến cùng. Nên khi biết Lăng Hà Mật và Lăng Dụ Triết không hòa thuận thì chính cô ấy đã đưa ra chiến lược để cô trốn khỏi ma trảo của Lăng Dụ Triết!

Thay quần áo xong, thì Hà Mật cùng Kiều Tuyết Ly đi xuống dưới kí túc xá để nói lại vài chuyện với Hình Bân, và nhờ cậu ta chuyển lời đến Lăng Dụ Triết.

Hình Bân sau khi nhận được thông tin cần truyền đi thì đã gật đầu, sau đó còn dặn dò tiểu thư nhà mình nên cẩn thận, vì ở đây đông người nên cũng có rất nhiều chuyện khó nói trước, mà nói thế nào thì cô vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ Lăng, nếu như ở đây có xảy ra chuyện gì thì cũng nên quay về Lăng gia.

Nhưng Lăng Hà Mật vốn đã không muốn quay về Lăng gia, hiện tại chắc hẳn thứ cô đang muốn chính là gỡ bỏ cái mác họ Lăng, cô chỉ muốn làm Hà Mật, một cô gái họ Hà, tên Mật! Chứ không phải cái hư danh Lăng Hà Mật mà do Lăng Dụ Triết ban cho!

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Lăng Hà Mật thật sự cảm thấy kinh tởm cái người mà cô phải gọi là cha!

Về phòng, Kiều Tuyết Ly nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của cô thì liền hỏi, hiển nhiên với tình bạn thân thiết của họ thì Hà Mật đã không giấu giếm gì mà kể lại hết những chuyện đã xảy ra vào hôm qua.

Nghe xong chuyện thì hai mắt của Kiều Tuyết Ly đã không thể nhỏ lại, cô ấy còn trợn tròn mắt và không tin vào tai của mình, không chỉ thế mà cô ấy còn tưởng rằng Hà Mật đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ hoảng loạn và khinh miệt kia thì chắc chắn không phải chuyện đáng để đem ra đùa giỡn.

- Mật Mật, rốt cuộc thì những năm qua cậu đã sống như thế nào vậy?



Câu hỏi của Kiều Tuyết Ly rất hay, nhưng chính bản thân Hà Mật cũng không biết mình đã sống sót như thế nào ở Lăng gia, những năm qua cô đã trải qua như thế nào? Tại sao cô vẫn một lòng ở lại Lăng gia, dù cô biết rất rõ khi cô ở đó thì chẳng có cái gọi là hạnh phúc, mà nó chỉ có sự đau khổ đến tột cùng.

- Ly Ly, chính tớ cũng không biết mình đã sống thế nào nữa. Những năm qua... Những cơn ác mộng đó có lẽ rất đáng sợ với cậu... Nhưng với tớ, thì nó đã sớm quen rồi.

Nghe vậy thì đến người ngoài như Kiều Tuyết Ly còn cảm thấy đau lòng, ấy vậy mà Lăng Dụ Triết lại làm ra những chuyện mà đến cả cầm thú cũng không bằng, rốt cuộc thì tên đó còn muốn giày vò Hà Mật đến khi nào nữa đây! Tại sao ngay từ đầu không bỏ Hà Mật thay vì giữ cô ở lại rồi giày vò cô như thế! Rốt cuộc thì Lăng Dụ Triết là hạng người như thế nào đây?

Hình Bân sau khi nói chuyện này với Lăng Dụ Triết thì anh cũng chẳng nói gì, có lẽ đây là cách duy nhất để anh chuộc lỗi với cô sau chuyện tồi tệ kia đã xảy ra. Nhưng mà... Từ những lời nói của Lý Lan Hinh thì anh lại có chút suy nghĩ về cô, nên đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ tại sao anh lại không tin con gái của mình mà lại tin người ngoài như Lý Lan Hinh? Vì có lẽ anh đang tôn trọng Lý Lan Hinh, anh đang tôn trọng tình bạn giữa Lý Lan Hinh và Tống Giai Âm, nên anh đã nghĩ Lý Lan Hinh là người tốt và những điều cô ta nói đều chỉ là muốn tốt cho anh... Cho Lăng gia và cho cả Hà Mật!

Sau khi mọi chuyện được sắp xếp xong xuôi thì hiện tại Hà Mật cũng đã được ở lại kí túc xá, có thể những cơn ác mộng kia sẽ kết thúc... Hoặc nó chính là sự khởi nguồn của một cơn ác mộng mới trong tương lai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.