Chương trước
Chương sau
Có điều, chung quy vẫn không thể qua được ánh mắt sắc bén của lão quái vật đã sống 8 vạn năm.

Rốt cuộc là lý do gì khiến hắn cảm thấy y rất dễ lừa vậy?

Bịa chuyện cũng phải có sáng ý một chút chứ, tại sao cứ phải chọn loại motip cũ rích này, đây là đang xem thường trí thông minh của y có đúng không?

Thế nhưng, từ trong ánh mắt của Sở Cảnh Lung, Dạ Uyên vẫn nhìn ra được, những lời hắn nói cũng không phải hoàn toàn là nói dối.

Chí ít, khi nói đến việc phụ thân bị giết chết, ánh mắt hắn cũng đã xuất hiện một tia ba động.

Xen lẫn trong hoài niệm và bi thương, còn có một chút cảm xúc phức tạp, không rõ... Hoàn toàn không giống đang giả vờ.

"Ngươi và bất hủ Đế tộc có quan hệ gì?"

Nếu nói ở Tiên Giới, đứng đầu chính là Tiên Đế cùng vô số Tiên Quân, cũng như ở Ma Giới, mọi chuyện đều do Ma Đế làm chủ, thì bất hủ Đế tộc, chính là thế lực có thể hô phong hoán vũ, làm bá chủ ở Nhân Giới.

Không chỉ có truyền thừa vô cùng cổ xưa, cất bước cũng có mấy vạn năm, mà ở sau lưng, còn có nội tình vô cùng thâm hậu, được vô số cường giả thủ hộ, khiến hai giới Tiên Ma đều phải kiêng dè vài phần.

Mà trong số những thế lực bá chủ đó, liền có một Đế tộc mà Dạ Uyên biết, cũng mang họ Sở, chỉ là không biết có quan hệ gì với Sở Cảnh Lung không.

Vốn chỉ tùy tiện suy đoán, cũng chẳng cảm thấy khả thi, song, sau khi chứng kiến phản ứng của thiếu niên đối diện, Dạ Uyên có thể khẳng định, bản thân thật sự đoán trúng rồi!

Bởi vì, thay vì lập tức phản bác hay giả ngốc, vờ như không biết bất hủ Đế tộc là gì, hắn lại bất ngờ trầm mặc.

Cũng không biết là nghĩ tới chuyện buồn trong quá khứ, hay đang cảm thấy nghi ngờ, vì sao y lại có thể đoán được chuyện này.

"Không muốn nói à? Được thôi, không nói cũng không sao, bổn tọa sẽ không ép buộc ngươi."



Chầm chậm bước ra khỏi ôn tuyền, Dạ Uyên chỉ nhẹ nhàng phất tay, bộ trường bào đang treo trên sào gỗ liền bắt đầu theo gió bay lên.

Dưới mưa hoa trắng xóa, gần như chỉ trong nháy mắt, ngay khi Sở Cảnh Lung vẫn chưa kịp định thần, thân thể khẽ chuyển một chút, bàn tay tinh xảo nhanh chóng lướt qua ống tay áo phiêu dật, xiêm y của Dạ Uyên đã lập tức trở nên chỉnh tề như lúc ban đầu.

"Bổn tọa trước hết tĩnh tọa một chút, sáng mai, lại đến Sở gia hỏi rõ cũng không muộn."

Câu đầu còn tốt, nhìn như đã buông tha vấn đề này, nhưng câu sau của Dạ Uyên, rõ ràng chính là đang trần trụi uy hiếp!

Bởi vì, chỉ vừa nghĩ đến việc, mấy năm qua, trong khi đồ nhi bảo bối nhà mình mỗi ngày đều phải yên lặng liếm láp vết thương, ôm hết đau khổ vào mình, mà những kẻ thi ngược đó, lại có thể vui vẻ, dửng dưng, sống đến thoải mái vô cùng, y cũng đã có xúc động muốn giết người.

Thù này không trả, y đều cảm thấy có lỗi với xưng hào "Ma Thần" của mình.

Cảm nhận được sát khí trong lời nói của Dạ Uyên, không muốn mớ hỗn độn kiếp trước lại tái hiện, Sở Cảnh Lung cũng chỉ có thể ra sức ngăn cản: "Sư tôn, ta thật sự không có quan hệ với Đế tộc hay Sở gia gì hết..."

"Ngươi vẫn còn muốn bao che bọn họ à?" Có một chuyện mà Sở Cảnh Lung không biết chính là, giờ phút này, hắn càng cầu tình cho Sở gia, lại chỉ càng khiến Dạ Uyên cảm thấy tức giận, giống như thêm dầu vào lửa, để bọn họ chết càng nhanh.

Tại sao y lại không phát hiện đồ đệ này của mình lại có thuộc tính thánh mẫu vậy chứ?

Đều bị đối xử như vậy, còn muốn bảo vệ đối phương...

"........"

Đứng trước sự truy hỏi của Dạ Uyên, Sở Cảnh Lung chỉ cảm thấy vừa oan ức lại vừa bất lực.

Bao che cho đám người đó? Làm sao có thể!

Hắn cố gắng giấu giếm, cũng chỉ là sợ làm liên luỵ y!



Nếu có thể, hắn rất sẵn lòng mài đao cho y, để y một đao một bảo bảo, chặt hết đám dã thú đội lốt người, không bằng súc sinh đó!

Cuối cùng, vì tránh cho mọi chuyện mất kiểm soát, trở nên phức tạp hơn kiếp trước, Sở Cảnh Lung cũng chỉ có thể bất đắc dĩ kể rõ mọi chuyện cho Dạ Uyên biết.

- ------------------------------------

Cả Nhân Giới hôm nay đều được bao phủ trong bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt, đặc biệt là đối với toàn thể trên dưới của Đế tộc Sở gia.

Bởi vì hôm nay chính là ngày sắc phong Đế Tử!

Giờ phút này, bên trong Đế thành, tu sĩ từ khắp nơi trong thiên hạ cũng đều đã tụ tập về đây.

Mà những khách quý nhận được thư mời, có thể tận mắt chứng kiến điển lễ diễn ra, không ai không phải là đại năng, cường giả đứng đầu Nhân Giới, thậm chí, ngay cả gia chủ của hai Đế tộc khác cũng đều đích thân đến dự.

Lúc này, ngồi ở xung quanh quảng trường, đám khách quý kia tuy rằng không dám ồn ào, lớn tiếng, nhưng trong âm thầm, cũng đã bắt đầu truyền âm, xì xầm bàn tán.

"Nghe nói vị Đế Tử này của Sở gia chính là trời sinh Kiếm Cốt cùng Thất Khiếu Linh Lung Tâm, là thiên tài vạn năm có một, không biết có phải hay không..."

"Điều đó còn phải hỏi sao? Đương nhiên là thật rồi! Cũng không nhìn xem phụ mẫu của hắn là ai! Thân là nhi tử của Kiếm Thánh Sở Kinh Hàn cùng Nhân Giới đệ nhất mỹ nhân Du Thuần, thiên phú của hắn có thể kém được sao?"

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị Đế Tử này tại sao lại thần bí như vậy chứ? Ngoại trừ việc hắn là đại nhi tử của Kiếm Thánh cùng với thiên phú kinh người kia, thì từ niên kỷ đến dung mạo, đều chưa từng có người gặp qua..."

"Đúng, tên của hắn là gì nhỉ?"

"Hình như là... Sở Cảnh Lung thì phải."

**Chương sau drama cẩu huyết bắt đầu ngập tràn nha mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.