Y cũng không phải hồng thuỷ mãnh thú, tiểu tử này hoảng loạn như vậy làm gì? Sợ y ăn thịt hắn à?
"Ngươi tạm thời chưa thể rời đi được, bởi vì bổn tọa có chuyện này muốn hỏi ngươi."
Biết rõ phản kháng chỉ là vô ích, hơn nữa còn có thể khiến Dạ Uyên nghi ngờ, Sở Cảnh Lung liền không tiếp tục giãy giụa thêm nữa.
Nhưng ngàn phòng vạn phòng, hắn lại không ngờ được, câu hỏi mà Dạ Uyên muốn hỏi, lại là: "Khối xương kia của ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Đừng nói với ta là đã bị chó gặm rồi, ta sẽ không tin đâu."
"............"
Không còn tâm tư chú ý đến mạch não kỳ lạ của sư tôn nhà mình, Sở Cảnh Lung chỉ có thể cố gắng che giấu: "Đồ nhi ngu dốt, không hiểu sư tôn đang nói gì."
Nếu không phải rất có tự tin với bản thân, Dạ Uyên có lẽ đã bị gương mặt không chút biểu cảm cùng ánh mắt tĩnh lặng này của hắn thuyết phục.
A, không nhìn ra, đồ đệ bình thường nhìn như lạnh lùng, ngay thẳng này của y, mới mấy tuổi đầu, lại có thể nói dối không chớp mắt như vậy.
Rốt cuộc là học từ ai?
"Thật sự không hiểu sao?" Dạ Uyên xem như đã nhìn ra, tiểu tử này rõ ràng là muốn cứng miệng, giấu giếm đến cùng!
"Được thôi, vậy cởi áo ra."
Chưa từng nghĩ đến việc Dạ Uyên sẽ đưa ra yêu cầu này, Sở Cảnh Lung liền ngây ngẩn cả người, chỉ có thể tìm cách ngăn cản: "Đồ nhi đã không còn nhỏ nữa, như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do-khong-the-nuong-chieu-/3414549/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.