Sau khi dùng bữa xong, Dạ Uyên liền cùng ba cục bột nhỏ nhà mình rời khỏi Cửu U Chi Địa, đến Nhân Giới mua sắm y phục cùng một số nhu yếu phẩm khác. 
Nếu hỏi, một nam nhân anh tuấn nhất là vào lúc nào, rất nhiều người có lẽ cũng sẽ không chút do dự mà trả lời, đó chính là lúc hắn nghiêm túc làm việc. 
Nhưng trên thực tế, khi nam nhân anh tuấn nhất, kỳ thực là lúc mà hắn không chút do dự quẹt thẻ... Khụ, là vứt ngân lượng, để ngươi tùy ý mua sắm. 
Nhỏ từ phát quan làm bằng bạch ngọc đáng giá ngàn vàng, lớn đến pháp khí hộ thân, giá trị sánh ngang một tòa thành lớn ở Nhân Giới, chỉ cần là thứ mà bọn họ nhìn nhiều vài lần, không nói hai lời, y liền đã lập tức mua xuống, ngay cả mắt đều không nháy một chút. 
Không giống với ba tiểu oa nhi đã sắp bị hành động "tài đại khí thô", "vung tiền như nước" này của bản thân làm cho chết lặng, Dạ Uyên bây giờ lại chẳng có chút cảm giác gì. 
Thậm chí, nhìn xem số linh thạch còn đang chất đống thành núi, chỉ mới giảm được một góc nhỏ ở bên trong giới chỉ của mình, y còn không khỏi thở dài trong lòng. 
Xem ra, muốn tiêu hết số linh thạch này, vẫn là một chuyện quá mức xa vời. 
Đừng hỏi Dạ Uyên tại sao lại có tiền như vậy. 
Chưa nói đến việc y đã sống lâu đến vậy, chỉ cần mỗi ngày tích trữ một viên linh thạch, trải qua 8 vạn năm, cũng đã đủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do-khong-the-nuong-chieu-/3414547/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.