Vừa mới thức dậy, ba cục bột nhỏ liền đã được Dạ Uyên đưa đến trước bàn ăn.
Chỉ là, nhìn xem đống đồ đen xì xì, căn bản không phân biệt rõ là gì đang đặt ở trong đĩa, ba người bọn họ liền không khỏi rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Nhiên phá vỡ trầm mặc: "Sư tôn, đây là gì?"
"Cơm, trứng chiên, rau xào, còn có thịt kho, các ngươi không nhìn ra à?"
"..............."
Được rồi, nếu loại bỏ mấy chỗ bị khét kia, bọn họ vẫn có thể lờ mờ nhận ra, thứ đựng trong chén là cơm.
Nhưng về phần trứng chiên, rau xào,...gì đó, thì thứ cho bọn họ là người trần mắt thịt, thật sự không nhìn ra được.
Nếu y không nói, bọn họ thậm chí còn cho rằng, đó đều là một nắm than cốc.
Nhìn xem sắc mặt như cột đèn giao thông, lúc xanh lúc đỏ của ba tiểu đồ nhi, Dạ Uyên liền hơi hơi nhíu mày: "Thế nào?"
Chẳng phải trong sách viết, phương pháp hữu hiệu nhất để bồi dưỡng tình cảm với hài tử, chính là đích thân xuống bếp, nấu ăn cho bọn họ sao?
Vì chuẩn bị mấy thứ này, vừa mới hừng sáng, y cũng đã đi dạo một vòng Nhân Giới, còn phí rất nhiều công sức, không chỉ bận tối mặt tối mũi, mà còn suýt đốt cháy nhà bếp mấy lần, khó khăn lắm mới làm ra được thành phẩm thế này.
Cũng không trách y được, dù sao, trước khi xuyên không, thứ duy nhất y biết nấu, cũng chỉ có mì ăn liền mà thôi!
Mà sau khi xuyên không, kể từ khi bắt đầu tu luyện, y cũng đã hoàn toàn tích cốc, không ăn thức ăn phàm tục nữa, nên hiển nhiên lại càng không có cơ hội nấu nướng.
"Mau nếm thử đi."
Đứng trước ánh mắt nghiêm nghị, mang theo một chút chờ mong của sư tôn nhà mình, nuốt nước bọt một chút, ba tiểu đồ nhi vẫn là run run cầm đũa lên, bóng ma tâm lý khó khăn lắm mới xua tan được ở kiếp trước, giờ phút này cũng đã lần nữa hiện lên.
Xem ra, ông trời cho bọn họ trùng sinh, thật sự chính là vì muốn trừng phạt bọn họ!
"Đây là bữa cơm tình yêu do sư tôn đích thân chuẩn bị, bên trong đều là tình thương vô bờ bến, nhất định phải ăn."
"Nếu không ăn, sư tôn nhất định sẽ đau lòng."
"Sư tôn nhà mình, phải sủng."
Tuy rằng đã liên tục tự thôi miên bản thân, song, giây phút thức ăn vào đến miệng, sắc mặt của ba người vẫn lập tức biến đổi, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt liền rút đi, nuốt vào không được, mà phun ra cũng chẳng xong.
Được rồi, có thể nấu ra món ăn khiến người sống ăn vào, cảm nhận được hương vị của âm phủ, tiêu diêu nơi vĩnh hằng, sư tôn của bọn họ xác thực cũng là người đầu tiên.
Cuối cùng, vẫn là Sở Cảnh Lung càng "kiên cường" hơn một chút, cưỡng ép nuốt xuống thứ vừa đắng vừa mặn được gọi là rau xào ở trong miệng, không chút biểu tình nói ra lời trái lương tâm: "Mùi vị không tệ, rất hợp khẩu vị của đồ nhi."
Hai vị sư đệ nào đó:.........
Ngươi là ma quỷ sao? Tại sao lại có thể mặt không đỏ tim không đập, trợn mắt nói dối như vậy chứ?
Không cần nhìn phản ứng của ba củ cải nhỏ, Dạ Uyên cũng biết, đồ ăn do mình nấu, mùi vị sau khi ăn vào, nhất định là vô cùng tệ.
Thế nên, tuy rằng có chút hụt hẫng, nhưng y cũng không tiếp tục ép buộc bọn họ, trái lại, lại thản nhiên tiếp nhận: "Nếu khó ăn thì đừng ăn nữa, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài ăn..."
Nhưng khiến Dạ Uyên không ngờ được chính là, trong mấy đồ đệ mà y "nhặt" về được này, lại có người biết nấu ăn.
Nhìn xem tiểu đồ nhi nhu thuận, hiểu chuyện bởi vì tay ngắn chân ngắn mà phải giẫm lên một chiếc ghế gỗ, mới có thể miễn cưỡng đứng ngang gian bếp, nhưng động tác nấu nướng lại rất thuần thục, liền mạch, Dạ Uyên cũng không thể không thừa nhận...
Một lão quái vật sống mấy vạn năm như bản thân, thật sự là không sánh bằng một tiểu oa nhi chưa đầy 10 tuổi!
Phát giác ánh mắt mang theo mấy phần vị chua của sư tôn nhà mình, Diệp Nhiên cũng chỉ có thể cười khổ ở trong lòng.
Chẳng lẽ lại nói với sư tôn, bản thân không đơn thuần là một hài tử 10 tuổi, mà thực chất, lại là một linh hồn đã sống hơn 200 năm, may mắn được trùng sinh sống lại?
Ngay cả kỹ năng nấu ăn cao siêu này cũng là rèn luyện ra được từ vô số lần nấu ăn cho y sau khi hai mắt y đã mù lòa?
Nghĩ đến khoảng thời gian đó, tâm tình của Diệp Nhiên thoáng chốc liền trở nên nặng nề. Kém chút liền lấy nhầm muối thành đường, nấu cho sư tôn và hai vị sư huynh một nồi "thịt kho đường".
Người xưa có câu, không có so sánh sẽ không có đau thương.
Có mấy món ăn hắc ám của Dạ Uyên làm nền, mấy đĩa thức ăn vô cùng đơn giản của Diệp Nhiên, cũng đã chẳng khác gì sơn hào hải vị.
Hơn nữa, không chỉ nhìn đẹp, thơm ngào ngạt, mà mùi vị còn rất ngon, khiến Dạ Uyên đã lâu không ăn thức ăn phàm tục, đều không nhịn được mà ăn nhiều vài đũa.
Nhưng khiến Dạ Uyên có chút khó hiểu chính là, không biết có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, mấy món mà Diệp Nhiên nhìn như tùy tiện làm, toàn bộ đều là món mà y thích ăn!
**Thông tin nhân vật:
- -Tên: Sở Cảnh Lung.
- -Sinh thần: 11/11.
- -Chiều cao: 1m90.
- -Thuộc tính: Bên ngoài lạnh lùng, bên trong trung khuyển, si tình, cố chấp, chiếm hữu công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]