🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Nhàn Thanh là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép và hiểu chuyện, Thiên Di cũng thế nên cả hai bạn nhỏ này rất thân thiết với nhau. Tình bạn trong sáng, tinh khiết như những bông tuyết tinh khôi chẳng dính một chút dơ bẩn khi được sinh ra từ nơi cao kia.

Nhàn Thanh và Thiên Di quyết định cùng nhau đi đến triển lãm tranh, ở nhà mãi cũng chán, cánh tốt nhất vẫn là nên đi chơi cho khuây khỏa.

Triển lãm rộng lớn là vắng vẻ, chẳng mấy người đi đến khi trời đông đang về lạnh lẽo như này, Thiên Di và Nhàn Thanh cùng nhau bước vào trong triển lãm khi đã mua vé vào cổng. Bước vào trong là một sự ôn hòa và ấm áp dễ chịu.

Những bức tranh thật sống động, dịu dàng và có ấn tượng. Thiên Di đi xung quanh mắt không hề rời khỏi những bức tranh, Nhàn Thanh cũng thế, cả hai cứ vậy mà mạnh ai nấy đi về phía bức tranh mà bản thân ấn tượng nhiều nhất.

Gió ngoài trời đã lạnh hơn, tuyết cũng bất ngờ rơi, bông tuyết thật nhẹ nhàng rơi trong gió rồi tiếp đất cứ thế mà rất nhiều nơi rất nhanh chóng đã bị phủ đầy một màu trắng.

Cả hai sau khi đi triển lãm xong thì cũng nhau đến một quán sữa đậu nành nóng, ngồi vào quán, quán có lò sưởi rất ấm áp, Thiên Di hôm nay lại mặc đồ không mấy dày nên cậu rất dễ dàng bị cái lạnh xâm nhập vào cơ thể.

"Thiên Di, cậu lạnh à?" - Nhàn Thanh đã chú ý đến Thiên Di khi cậu ấy thấy môi của Thiên Di đã tím vì lạnh.

"Ò... Thì có lạnh, nhưng chắc sẽ không sao đâu. " #Thiên Di

Thiên Di chỉ cười nhẹ và áp tay vào cốc sữa đậu nành nóng hổi đang bốc khói để sưởi ấm lòng bàn tay.



" Cậu... haizz tớ bó tay với cậu luôn ý. Đây choàng vào cho ấm tớ lag beta nên không mẫn cảm như cậu đâu yên tâm, đồ của tớ cũng không có pheromone khiến cậu khó chịu. " - Nhàn Thanh cởi khăn choàng trên cổ cậu để choàng sang cho Thiên Di.

Tinh tế, kinh tế, tử tế và thực tế đúng là Nhàn Thanh đều có đủ, Thiên Di chẳng thể phản đối vì lời Nhàn Thanh nói không có chỗ nào sai cả. Nhàn Thanh còn ân cần kéo Thiên Di lại chỗ ngồi gần lò sưởi để cậu có thể giữ ấm cơ thế.

"Ôi, tình bạn của hai đứa thật đáng để người khác phải ngưỡng mộ đấy nhé. " #Cô chủ quán.

Thiên Di và Nhàn Thanh chỉ biết cười ngại, Thiên Di cầm lấy cốc sữa và uống, đúng là vị sữa thơm ngon và ấm nóng khiến cậu đỡ lạnh hơn và một phần lớn là do chiếc khăn choàng của Nhàn Thanh choàng cho cậu.

Cả hai cùng nhau ngồi trong quán, đôi bạn đồng trang lứa và tình bạn đẹp đẽ, cùng nhau nhìn ra bên ngoài tuyết rơi. Lạnh nhưng lại không cảm thấy lạnh nữa cảm giác đúng là khó tả và khó nói ra.

Thiên Di mỉm cười trong vô thức, tuyết rơi ngày càng nhiều người đi qua đi lại cũng ngày càng ít, những chiếc lá vàng khô của mùa thu để lại cũng đang dần bị tuyết nhấn chìm.

Thiên Di và Nhàn Thanh cũng nhanh chóng quay về nhà của Thiên Di, vì trời sẽ nhanh chóng giảm nhiệt độ xuống ngày càng nhiều và sẽ rất lạnh, Thiên Di thân thể vốn không khỏe mạnh hai cậu vẫn là không nên ở ngoài vào lúc này.

Lên xe và chiếc xe lại vượt qua những cái lạnh mà bon bon chạy trên đường, kiến xe lạnh khi Thiên Di chạm vào, cậu lại nhớ Hàng Dương, không biết giờ này anh đang ở đâu và làm gì, rồi lại thắc mắc không biết ông Đường đã về nhà chưa.

Gọi Thiên Di là một ông cụ non quả thật không sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.