Buổi sáng trôi qua khi buổi trưa đang đến, kết thúc khung cảnh hồn nhiên nên thơ, cả hai quay về, Hàng Dương đã đến công ty cùng ông Phó vì có một số việc cần giải quyết.
Thiên Di về nhà, về lại căn phòng và chill chill theo từng nét vẽ. Hóa thân thành một họa sĩ trên ngay ban công phòng cậu, một nét vẽ thanh thoát mỏng manh. Cậu vẽ lên một cây cổ thụ, một mầm non và những cánh diều thơ mộng. Vẽ vời chẳng được bao lâu thì mây đen lại ùa đến.
Bây giờ bầu trời không còn ấm áp như lúc nãy nữa mà thay vào đó là một sự âm u, mây đen trải dài cùng khung nền trời âm u ùa về theo làn gió từ xa.
Một hạt rồi rất nhiều hạt mưa rơi xuống kèm theo gió lạnh thổi qua, những giọt nước nhỏ buông xuôi tí tách ngày càng nhiều và trắng xóa nơi khoảng trời xa. Chạm vào từng táng cây cái lá, đáp đất tạo nên sự ẩm ướt. Mưa đến làm Thiên Di phải vào trong mà ngồi ngắm mưa.
Mưa đến xóa bỏ bụi bặm trần gian, giọt nước li ti xuyên qua làn gió để đến mặt đất, tốc độ rất nhanh va vào mái nhà tạo ra những tiếng bộp bộp. Âm thanh thật to nhưng nếu ngủ thì lại rất ngon.
Mây đen không ngừng kéo đến cuồn cuộn, mưa cũng chẳng ngừng rơi chỉ có nặng hạt hơn, mặt đất đọng lại những vũng nước ở mọi nơi.
Thiên Di chán nản không biết làm gì khi trời đổ mưa, ngồi trong phòng nhìn những giọt nước bám vào cửa kính rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-duyen/3734658/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.