Nửa tiếng trôi qua, chiếc xe dừng lại ngay một căn biệt thự khang trang khác, Thiên Di quay lại như muốn hỏi gì đó, Hàng Dương cũng nhanh nhẹn nhận ra ý định của cậu, anh liền nói.
" Đây là nhà anh, hôm qua bố anh bảo anh hôm nay đưa em qua chơi cho biết nhà. "
* Cạch *
Tiếng mở cửa xe vang lên, lại là không khí giá lạnh bên ngoài khi cậu và anh bước xuống xe, đi vào căn nhà phía trước Thiên Di thấy không có cảm giác xa lạ nhưng lại thoáng nhẹ nỗi buồn không tên.
Ông Phó chẳng có ở nhà, hai bạn nhỏ vẫn cứ thế mà tự mình vui vẻ trong nhà cùng quản gia, chẳng có gì khiến một đứa trẻ 4 tuổi phải cảm thấy bất an nhưng trong tâm trí nỗi buồn không tên ấy cứ muốn tìm đến.
Thiên Di đã bỏ cái cảm giác kì lạ đó sang một bên và tiếp tục vui vẻ cùng Hàng Dương, cậu ngắm một đóa hoa hồng đỏ. Hoa hồng đỏ là biểu tượng của sự lãng mạn trong tình yêu và niềm đam mê mãnh liệt với cái gọi là tình yêu.
" Em thích nó à? " -Hàng Dương hỏi.
" Vâng, phải nói là nó rất đẹp, nhưng so với hoa hồng trắng thì còn kém lắm phải không anh? " -Thiên Di chỉ khẽ gật đầu, cậu mỉm cười nhẹ nhàng.
Hoa hồng trắng mang trong mình biểu tượng thuần khiết, trong trắng và vĩnh cửu.
Hàng Dương tự mình thắc mắc.
' Những đứa trẻ cỡ tuổi Thiên Di thường rất bướng bỉnh và quậy phá sao em ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-duyen/3734647/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.