Duy quay lại, đó là một vị cao tăng với ánh mắt ấm áp, bộ râu trắng muốt mặc áo nâu sòng, đôi mắt của vị cao tăng như nhìn được thấu tâm can suy nghĩ của người khác, hơi bối rối Duy ấp úng cúi đầu rồi đáp:
- - Con chào sư thầy, cho con xin lỗi vì đã làm kinh động đến cửa chùa.
Vị cao tăng mỉm cười hiền dịu, ông khẽ cúi đầu chào lại rồi nói:
- - Cảnh chùa thanh tịnh, nhà chùa rất vui mừng khi các phật tử có lòng thành đến đây thưởng ngoạn, có gì đâu mà cậu phải xin lỗi. Bần tăng chính là trụ trì của chùa Bồ Đề, thấy cậu ưu tư, mang đầy phiền muộn chưa có lời giải đáp nên nhà chùa quá bộ đến hỏi thăm, hi vọng không làm phiền cậu vãn cảnh.
Duy tròn mắt khi vị cao tăng giới thiệu mình là trụ trì của chùa Bồ Đề, thật quá sức tưởng tượng khi mà Duy lại được gặp sư thầy trụ trì như thế này. Nhưng Duy cũng chưa biết phải bắt đầu từ đâu, đang bối rối thì Duy được sư trụ trì gỡ nút thắt bằng một câu hỏi đầy kinh ngạc:
- - Cậu đang ưu phiền bởi đồ vật trong balo kia có phải không.?
Duy như hiểu ra được vấn đề, Duy đáp:
- - Dạ vâng, đúng rồi….Nhưng sao thầy biết trong balo của con có thứ gì..?
Vị cao tăng mỉm cười:
- - Nhà chùa không hề biết trong đó là thứ gì, nhưng nhà chùa cảm nhận được một chút âm khí vương vấn ở nơi đó. Cậu đang đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiep-bao-hai-nhi/2687051/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.