Edit: Thanh Hưng
Lương Hữu Tề rút lui khỏi cuộc so tài trang hoàng của “Trái phải địa sản”. Trên lý thuyết mà nói, chuyện nhỏ như này không thể truyền đến tai Tả Sâm, càng không thể gợi lên hứng thú của anh, chỉ là thư ký Sally vì không muốn để mình bị ông chủ độc hại nên đành phải báo Lương Hữu Tề lên: "Ông chủ, nhà thiết kế nội thất Lương Hữu Tề tiên sinh mà ngài ngự dụng không biết vì sao lại rút lui khỏi cuộc so tài trang hoàng của công ty ta, thật là khiến người ta khó hiểu mà."
Lúc Tả Sâm lắng nghe báo cáo này thì đang nhíu mày nhìn về phía máy vi tính, chờ nghe xong, anh lập tức từ trên ghế văng ra, chạy về phía cửa văn phòng: "Oh? Tôi sẽ đi dò xét đến cùng." Sally cười trộm thở phào một hơi: rốt cuộc buổi chiều nay có thể sống yên ổn rồi, không cần chạy qua chạy lại giữa chỗ ngồi của mình với của ông chủ nữa, không phải chịu điều khiển vô vị của anh nữa. Đang lúc Sally đắc ý đóng máy vi tính của Tả Sâm lại thì bóng dáng mềm mại của Chu Kiều nhanh chóng rơi vào mi mắt của cô ấy: "Anh ấy đâu?" "Mới vừa đi ra ngoài." Sally là một thư ký chuyên nghiệp, hiểu được nên nói thì nói, cũng hiểu được có thể không nói thì sẽ không nói.
"Gần đây anh ấy rất bận à?" Chu Kiều ôm tài liệu trong ngực không chịu rời đi.
"Là rất vội." Trên mặt Sally là nụ cười chuyên nghiệp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính của Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177327/chuong-72.html