Edit: Thanh Hưng
Trần Môi có một tay nghề nấu ăn ngon. Tả Sâm mở cửa, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn thì cảm thấy: nếu không tìm được một người muốn lqđ kết hôn cứ cưới cô ta cũng tốt lắm. Trần Môi vùi đầu vào lồng ngực Tả Sâm: "Em rất nhớ anh." Tả Sâm cười cười: ngay cả giả vờ chân tình cô ta cũng là một diễn viên tốt làm hết trách nhiệm.
Tả Sâm và Trần Môi ngồi đối diện ăn cơm, Trần Môi gắp đồ ăn vào trong bát Tả Sâm. Tả Sâm kéo tay của cô ta, gỡ đôi đũa trong tay cô ta xuống. Tay biết làm món ăn nhưng vẫn trắng nõn, mềm mại trước sau như một. Tả Sâm hỏi: "Em năm nay bao nhiêu tuổi?" Trần Môi nói: "19." Tả Sâm ngẩn người: Đúng vậy, cô ta vẫn là một học sinh, mới chỉ có mười chín tuổi. Mới chỉ mười chín tuổi mà không ngờ cô ta đã biết nhìn xa trông rộng rồi, biết làm như thế nào để cho anh vui vẻ, cũng biết anh không thích cái gì. Tiểu bất điểm thì sao đây? Tiểu bất điểm bao nhiêu tuổi? Mặt cô hồng cực kỳ giống đứa bé. Tả Sâm vội vàng buông tay Trần Môi ra, giao trả chiếc đũa cho cô ta.
Trần Môi cũng không hỏi nhiều, cô ta biết, hỏi nhiều cũng không có lợi ích gì.
Tả Sâm muốn ở lại bên cạnh Trần Môi qua đêm. Thân thể và tay của cô ta đều rất mềm mại, là thứ yêu thích của anh. Chỉ là, Đinh Lạc Lạc gọi điện thoại cho anh: "Thầy Tả, là tôi. Lạc Lạc." Khóe miệng Tả Sâm lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177240/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.