Edit: Thanh Hưng
Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương ngồi chung một bàn ăn cơm, hai cái đầu một người giống như tổ chim một người giống như kẹo đường, hết sức chói mắt. Đây đã là bữa cơm thứ tư hai người bọn họ cùng ăn chung, thân lqđ thể Trịnh Âu Dương đã không có chuyện gì, Nguyên Vi vẫn cứ mạnh như rồng như hổ như cũ: "Âu Dương, chúng ta làm bạn với nhau, cuộc sống rất tốt đẹp đúng không?" Trịnh Âu Dương ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, cắm đầu cắm cổ ăn: "Câm miệng, cô rất đáng ghét."
Thực tế "Làm bạn với nhau” trong miệng Nguyên Vi chỉ là cô ấy vừa đói bụng sẽ đi gõ cửa Trịnh Âu Dương, chỉ cần anh ta vừa lộ mặt cô lập tức sẽ lôi anh ta đi ăn cơm. Về phần Trịnh Âu Dương, anh ta đã nhiều lần nắm chặt nắm tay ở trong đầu đánh Nguyên Vi sưng mặt sưng mũi.
Nguyên Vi lại nói: "Âu Dương, anh không có bạn bè sao? Như thế nào ngày ngày chính là buồn bực ở trong phòng gõ gõ đánh đánh à?" Quả thật Nguyên Vi cho rằng nhà Trịnh Âu Dương càng giống như là công ty âm nhạc: trừ trống, đồ điện đầy trong phòng dường như là đàn điện tử và đàn ghi-ta l.ê.qu.ý.đô.n biểu diễn. Trịnh Âu Dương lầu bầu: "Không có." Nguyên Vi lại hỏi: "Thế người nhà anh đâu?" Trịnh Âu Dương lấy mu bàn tay lau miệng, đứng dậy: "Cũng không có." Nói xong, anh ta quẳng xuống một phần tiền, bước nhanh đi ra khỏi quán cơm. Nguyên Vi chỉ chiếc đũa vào anh ta: "Này, họ Trịnh, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghieng-nguoi-gap-dinh-menh/2177238/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.